Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2730 - Chương 2731: Tào Thần Thoại (2)

Thánh Khư Chương 2731: Tào thần thoại (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Năm đó, không thể bỏ qua công lao thần hài mà Sở Phong đã từng nhìn thấy ở dị vực. Rất nhiều tinh túy huyết nhục của chư thần bị ăn mòn đã tạo ra nó.

Lúc này, Sở Phong mới dừng lại, bởi vì kẻ săn mồi vẫn không chịu rời khỏi hắn, vẫn còn chuyển động xung quanh hắn, khiến hắn phải run rẩy.

Hắn không sợ vật chất màu xám, nhưng lại rất kiêng kỵ kẻ săn mồi. Hơn nữa thế giới mà kẻ săn mồi gánh vác lại rất tà môn, rất khiếp người.

Tuy nhiên, tâm trạng Sở Phong cũng không xấu. Dung luyện vật chất màu xám vừa rồi, cối xay nhỏ trong cơ thể hắn một lần nữa dị biến, giúp cho bản thân hắn có một loại trải nghiệm không biết tên, vừa muốn đắm chìm trong phù hiệu màu vàng óng vừa muốn đốn ngộ.

Một thoáng sau, cơ thể Sở Phong phát nhiệt, hoạt tính tế bào tăng vọt. Hắn lại muốn thuế biến, đặt chân vào lĩnh vực Ánh Chiếu.

Không có phấn hoa trợ giúp, Thánh nhân bước vào lĩnh vực Ánh Chiếu không có mấy ai, đều là tồn tại đặc biệt, trở thành thần thoại trong lịch sử tiến hóa.

Hiện tại, Sở Phong đã là đại thánh. Từ cảnh giới này đột phá vào lĩnh vực Ánh Chiếu tuyệt đối kinh người.

Nói theo một ý nghĩa nào đó, nếu bây giờ hắn tiến hành nhảy vọt sinh mệnh một lần nữa, lột xác thành công, chính là thần thoại trong thần thoại mà Tần Lạc Âm đã nói.

Từ đó về sau, bản thân hắn sẽ có tiềm năng vô tận.

“Ta muốn trở thành thần thoại trong thần thoại.” Sở Phong cắn răng nói.

Tuy nhiên, bên cạnh hắn, kẻ săn mồi một lần nữa tiến đến gần, gần như dán sát vào mặt hắn, không ngừng ngửi ngửi, khiến cho hắn cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

Sở Phong đoán, chẳng lẽ trên người hắn có manh mối Tam Sinh Dược?

Rất nhanh, hắn nghĩ đến ba hạt giống. Không phải chúng chứ?

Điều này khiến cho hắn lo lắng vô cùng. Có thể đi đến một bước này, tất cả là nhờ ba hạt giống thần bí. Nếu hôm nay hắn đánh mất chúng, như vậy thật sự rất đáng tiếc.

Hiện tại, hắn không dám vọng động, cũng không thể nào không chút kiêng kỵ mà đột phá và thuế biến. Tuy nhiên, cảm ngộ, hoạt tính nhục thân tăng vọt đã ghi khắc bên trong tâm hải của hắn.

Sở Phong tĩnh tâm, rất nhanh hắn không còn bận tâm nữa.

Hiện tại, hoàn cảnh bên ngoài quá ác liệt. Hắn không có khả năng tâm vô bàng vụ mà đột phá, nhưng hắn nhớ kỹ cảm ngộ hiện tại. Chờ thiên thời địa lợi nhân hòa, hắn xé rách thần thoại cũng không muộn.

“Tiền bối, chào ngươi, ta là Sở Thần Vương. Đương nhiên, ngươi có thể gọi ta là Tào thần thoại. Ngươi chuyển động quanh người ta là có chuyện gì sao?”

Sở Phong lên tiếng, có chút chịu không được. Bị một kẻ săn mồi kinh khủng để mắt đến, ai cũng không chịu được.

Đương nhiên, da mặt của hắn cũng quá dày, tự xưng là Tào thần thoại trước mặt kẻ săn mồi.

“Thuốc, mùi của thuốc…”

Kẻ săn mồi tóc tai bù xù, dây vàng áo ngọc trên người là do mẫu kim bện thành ngọc thạch. Tuy nhiên, theo thời gian tẩy lễ, tuế nguyệt ăn mòn, chúng đã sớm rách tung tóe. Trên người ông ta dính đầy vết máu, giống như đã từng bị trọng thương, ý thức hỗn loạn, thú tính lớn hơn nhân tính.

Cũng chính vì vậy, bây giờ ông ta cực kỳ nguy hiểm.

Sở Phong biết, kẻ săn mồi nói thuốc chính là Tam Sinh Dược. Chẳng lẽ nó nằm trên người hắn?

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy ba hạt giống trên người hắn rất giống với Tam Sinh Dược.

Kẻ săn mồi một lần nữa đến gần, xuyên qua sợi tóc, hắn nhìn thấy hai con mắt đỏ bừng trống rỗng, rất nguy hiểm, giống như một con dã thú muốn phát điên.

Sở Phong không có khả năng ngồi chờ chết. Nếu chẳng may bị kẻ săn mồi này xé rách, hắn chết cũng quá oan uổng rồi.

Hắn âm thầm chuẩn bị đất Luân Hồi, còn có mộc mâu màu đen, tùy thời tự vệ, tiến hành phản kích.

Tuy nhiên, những thứ mà Sở Phong chuẩn bị đều mất đi hiệu lực trước mặt kẻ săn mồi. Rất khó tưởng tượng quái nhân tóc tai bù xù kia mạnh đến cỡ nào, gần như chỉ cần một ý niệm là có thể giam cầm thiên địa.

Sở Phong cảm giác trước mắt biến thành màu đen. Hắn bị ném ra ngoài, sau đó một số đồ trên người lập tức đổi chủ.

Hắn kịch chấn, ngã ngửa trên mặt đất.

“Tam Sinh Dược… phục sinh.”

Bên trong thế giới kẻ săn mồi gánh vác, con cự thú màu đen đang gào thét, chấn động thế giới tĩnh mịch.

Cự thú màu đen bởi vì kích động mà run rẩy. Nó nhìn qua người toàn là máu đang nằm trên tàn chuông chỗ sâu nhất.

“Đi tìm được Tam Sinh Dược, nhất định phải phục sinh.” Nó đang kêu gào.

Điều này khiến Sở Phong rúng động. Cường giả đưa lưng về phía mọi thứ, đã từng đánh xuyên qua thiên địa, cả đời huy hoàng sáng chói, chẳng lẽ sẽ sống lại trước mặt hắn?

Sở Phong giật mình, nhìn chằm chằm vào chỗ sâu nhất của thế giới sụp đổ. Ở đó có rất nhiều mảnh vỡ của tàn chuông, càng có tiếng chuông vang lên, giống như đang đau buồn lo lắng cho chủ nhân của mình.

Tuy nhiên, thi thể đã mục nát, tản ra tử khí nồng đậm kia cũng có thể phục sinh sao?

Bịch một tiếng, Sở Phong rơi xuống mặt đất. Đất Luân Hồi vẫn còn trong tay, cũng không bị mất đi, nhưng tiểu mộc màu màu đen dài bằng chiếc đũa đã nằm trong lòng bàn tay kẻ săn mồi.

Sở Phong không thể tin được đó chính là Tam Sinh Dược.

Đang.

Tàn chuông kêu khẽ, chấn động trên trời dưới đất, khiến cho linh hồn người ta giống như bị tẩy lễ, trước bị tịnh hóa, sau muốn độ hóa.

Đây không phải âm thanh của một cái chuông hoàn chỉnh mà chỉ là rúng động của một tàn chuông, nhưng cũng đủ cải thiên hóan nhật.

Điều may mắn duy nhất chính là, tiếng chuông chỉ vang lên bên trong thế giới sụp đổ, cũng không quét ngang. Nếu không, đó sẽ là tai nạn. Trên trời dưới đất đều sẽ có đại nạn.

Kẻ săn mồi ném Tam Sinh Dược màu đen trong tay lên, ném vào thế giới sụp đổ sau lưng ông ta. Một mảnh lờ mờ, cả thiên địa đều đang xoay tròn, giống như chư thiên hải nhãn, hấp thu hết thảy, lại giống như vũ trụ nguyên thủy tàn phá, chậm chạp chuyển động, vô cùng quỷ dị.

Cự thú màu đen bên trong không kịp chờ đợi, không ngừng kêu gào. Từ thời xa xưa đến nay, nó vẫn luôn thủ hộ ở đây, không rời không bỏ.

“Mau đưa Tam Sinh Dược lên tế đàn.”

Cự thú màu đen gào lên. Có thể nhìn thấy nó đang đứng bên trên đại địa đầy máu, cô độc một mình. Thật ra nó đã rất già, là một đại hắc cẩu suy bại.

Cơ thể nó lay động, đứng không vững, lại như ngồi xếp bằng trên mặt đất. Nó giống như một ngọn núi cao lớn nhưng lưng lại còng xuống, ngay cả eo cũng không thẳng.

Nó rất già nua, cơ thể còn có vết thương nặng. Nó có thể sống đến bây giờ cực kỳ không dễ dàng. Nó đang dốc hết chút khí lực cuối cùng, đem hết khả năng muốn sống đến ngày mai.

Bình Luận (0)
Comment