Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bởi vì nó không cam lòng, lại càng bi ai và buồn vô cớ. Đã từng là một thế hệ huy hoàng, bây giờ lại tàn lụi. Người chết thì đã chết, người đi xa thì đã đi xa, chỉ còn lại nó trông coi chủ nhân của mình.
Nghĩ đến chuyện cũ, nó lại khóc.
Nó đã từng bá đạo, đã từng ngang ngược, cũng đã từng huy hoàng chói lọi, nhưng cũng trải qua những khó khăn mà thế nhân không biết, cũng không thể tưởng tượng. Sau một trận đại quyết đấu, nó đã luân lạc đến bước này.
Bề ngoài của nó rất thô kệch, nhưng sâu trong nội tâm lại tinh tế tỉ mỉ, cực kỳ nặng tình cảm. Bằng không, nó cũng không thủ ở đây, không rời không bỏ, liều mạng sống qua ngày, trông coi thi thể nam nhân đang nằm trên tàn chuông.
Cự thú màu đen lại càng thêm già nua. Trong đôi mắt đục ngàu tràn ngập nước mắt. Nó đang hồi ức chuyện cũ.
“Ta đã từng là bạn thân của Thiên Đế, từng đi theo những người cường đại nhất trong lịch sử. Chúng ta giết qua hắc ám cuối cùng, xông đến đầu nguồn hồn hà đục ngầu, đạp trên những viên gạch nhuộm đầy máu tươi, nhuộm đỏ vạn giới chư thiên. Cả đời chúng ta đều chinh chiến. Chúng ta đã tàn lụi, chúng ta đã mất đi, còn có người biết đến chúng ta sao?”
Cự thú màu đen ngày xưa rất bá đạo, cũng rất xảo trá, lại càng hung mãnh. Nhưng bây giờ nó suy yếu, cơ thể còng xuống, trong đôi mắt già nua không ngừng lăn xuống những giọt nước mắt.
“Chúng ta đã từng là nhất đại hoàng kim cường đại nhất, là một tổ hợp vô địch. Nhưng bây giờ, các ngươi đều ở đâu? Thời đại huy hoàng thuộc về chúng ta không có khả năng cứ như vậy mà kết thúc.”
Con cự thú màu đen già yếu, trọng thương sắp chết thương cảm rống lên. Đột nhiên, nó ngửa đầu lên trời. Nó không tin tổ hợp hoàng kim mạnh nhất lịch sử lại hoàn toàn kết thúc.
Đây chính là những vị Thiên Đế, kinh diễm tuế nguyệt, bễ nghễ vạn cổ, sao có thể kết thúc như vậy chứ?
Nhưng, khi nghĩ đến chuyện xưa, nó lại khóc. Huy hoàng, đáng buồn, biến mất, ly tán, tàn lụi, tại sao bọn họ lại có thể ảm đạm như thế?
“Ta đang chờ các ngươi. Ta muốn sống sót. Từng ngày, ta đều toàn lực giãy dụa. Ta tin rằng các ngươi sẽ trở về. Ta chờ các ngươi xuất hiện trên thế gian.”
Con cự thú thô kệch đã từng bá đạo lại ô ô khóc lớn. Nó tin rằng, sẽ có một ngày nó gặp lại những người kia.
Bởi vì trong số bọn họ vốn có người còn sống.
Đế giả vạn cổ tuyệt diễm sao có thể trầm luân được? Càng không buông bỏ đồng bạn của mình. Cuối cùng, bọn họ sẽ trở về, xuyên qua sinh tử kiều, tiếp dẫn bọn họ sống lại.
Tuy nhiên, nghĩ đến sinh tử kiều, con cự thú màu đen lại rúng động, cơ thể hơi run lên. Nó đã từng tự mình trải qua, tiếp xúc khoảng cách gần, cho nên nó hiểu được ý vị ở đó như thế nào. Người kia còn có thể từ sinh tử kiều quay về sao?
Đó là một cây cầu đơn chiếc lơ lửng bên trong sương mù, không nhìn thấy phía đối diện, cũng không nhìn thấy điểm cuối, hoàn toàn mờ mịt, mặc cho ngươi tuyệt đại ngút trời, ngươi cũng chỉ có thể đi trên cây cầu đó mà không cách nào bay qua.
Dưới cầu đen đến phát sợ, vực sâu vô tận. Có biết bao nhiêu nhân kiệt, bao nhiêu thiên kiêu, người mạnh nhất của một kỷ nguyên đã rơi xuống ở đó, hồn phách trở về, không còn gì ngoài bi thương và di hận.
Mỗi khi nghĩ đến đây, trong lòng con cự thú màu đen luôn cảm thấy bất an. Mặc dù trong lòng nó tràn đầy hy vọng, nhưng nó cũng biết nơi đó đáng sợ đến cỡ nào, danh xưng nơi kết thúc của Thiên đế.
Cho dù nó rất có lòng tin với vị cường giả tuyệt diễm cổ kim, nhìn qua người áo trắng như tuyết, nhìn qua người một bước một kỷ nguyên đều phong hoa tuyệt đạo, nhưng nó vẫn cứ thấp thỏm, lo lắng trong lòng.
Cự thú màu đen không dám nghĩ đến, nếu người kia cũng rơi xuống dưới, rơi vào thâm uyên vô tận của sinh tử kiều, toàn bộ thế giới sẽ trở nên u ám, không còn sinh khí như thế nào.
Năm đó, nó chứng kiến quá nhiều, cũng trải qua quá nhiều. Đi theo bên cạnh những người kia, cái gì thương hải tang điền, cái gì thăng trầm của cuộc đời, nó đều tận mắt nhìn thấy, đều đích thân tham dự, biết được chúng cực kỳ đáng sợ và dọa người. Những con đường cổ xưa xuyên qua sương mù thật ra là để chuẩn bị cho việc táng diệt Thiên đế.
Nhớ lại chuyện năm đó, nhớ lại đồng bạn, nhớ lại cố nhân, nó không khỏi nghĩ đến tiền hành giả trong truyền thuyết. Bây giờ hắn ta ra sao?
Người kia ngồi trên đồng quan, phiêu du một mình ra biển, một mình đi xa. Bên trong kinh đào hãi lãng của đại dương đỏ ngòm, kinh khủng vạn lần so với giới hải, chứng kiến sự hưng suy của chư giới, nhưng cuối cùng lại không thấy hắn ta đâu. Ngay cả thượng giới cũng không còn nghe thấy. Chẳng lẽ hắn ta đã tử chiến tha hương?
Hẳn không phải.
Mặc dù cự thú màu đen bị phong cấm trong thế giới sụp đổ, nhưng cách đây không lâu, nó vẫn mơ hồ cảm nhận được một luồng kiếm khí trấn áp cổ kim quét ngang, quấy rầy chư thiên, rung chuyển toàn bộ dương gian.
Nhưng nhiều thời đại trôi qua, người kia đang ở đâu?
Bên trong thế giới sụp đổ, một tế đàn mơ hồ xuất hiện. Khắp nơi đều có thi thể, có sinh linh giống như cái xác không hồn tay nâng Tam Sinh Dược màu đen đưa qua.
Cái gọi là thế giới sụp đổ, tất cả đều là hình chiếu. Bên trong không gian kẻ săn mồi gánh vác chỉ có một tế đàn và một cái xác không hồn là tồn tại chân chật, những thứ khác đều rất xa xôi, không biết cách nhau bao nhiêu thời không, chỉ có thể tính toán bằng đơn vị ức vạn dặm.
Tam Sinh Dược được đưa đến tế đàn tràn ngập vết máu khô. Tế đàn cũng đã rách nát. Năm đó, nó từng trải qua chiến đấu. Cho dù nó được lưu lại cho cường giả chí cường nhưng cũng đã bị tổn hại không chịu nổi.
Cho nên, lần truyền tống Tam Sinh Dược đầu tiên đã thất bại.
“Mau.”
Cự thú màu đen thúc giục. Nó rất lo lắng, cũng rất thấp thỏm, hận không thể lập tức phục sinh người nằm trên tàn chuông, giúp người đó xuất hiện trên thế gian.
Lúc này, tâm trạng của nó cực kỳ nôn nóng, cũng mãnh liệt bất an. Bởi vì nó cũng không biết Tam Sinh Dược có hữu hiệu hay không. Dù sao người chết quá cường đại, trên thế gian này còn có loại thuốc có thể cứu sống hắn ta sao?
Trong lòng nó cảm thấy nặng nề, lại cảm thấy bị kềm chế, vô cùng suy yếu và bất lực.
“Năm đó, ngươi thu dưỡng ta, giúp cho ta từ nhỏ yếu bình thường đi đến ánh sáng chư thiên, chứng kiến từng thế hệ sáng chói. Kiếp này, ta đến độ ngươi, để ngươi trở về. Cho dù đốt chân hồn của ta, trả lại cho ngươi chút khí tức ngươi từng lưu lại, ta cũng không tiếc. Chỉ cần có thể tụ lại hồn quang của ngươi là được.”