Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cự thú màu đen thấp giọng nói. Gương mặt già nua lại tràn ngập nước mắt. Nghĩ đến đây, nó quên mất mọi khó khăn, nhưng cũng không thể tiếp nhận tại sao kiếp này của bọn họ lại bi thương ly tán, rơi xuống một bước đó chứ?
Chưa từng có anh hùng nào mà không có kết thúc. Đây là một loại số mệnh sao?
Cự thú màu đen rất già nua. Đó là do căn cơ đại dạo bị tổn thương. Nếu không, với thực lực năm đó của nó, tại sao lại phải mỗi ngày đều cố gắng giãy dụa mà sống sót chứ.
Nước mắt lại rơi xuống từ hai mắt ảm đạm vô thần của nó. Lời nói cũng nặng nề và thương cảm. Những người cường đại thuộc về thời đại đó đã mất đi. Tổ hợp hoàng kim đời thứ nhất đã tàn lụi và ly tán.
“Ta nguyện chết đi, vĩnh thế cũng không xuất hiện, chỉ cần cứu sống ngươi.” Nó thề, lời nói bao hàm tình cảm. Đôi mắt già nua vẩn đục nhìn trời, hồi ức lại thời đại huy hoàng của bọn họ.
Bên trên tế đàn, Tam Sinh Dược màu đen một lần nữa được truyền tống vào bên trong thế giới tĩnh mịch của cự thú màu đen.
“Tới rồi, hy vọng lần này là thật, có được dược thảo cứu được đế mệnh.”
Cự thú màu đen lẩm bẩm. Cơ thể còng xuống của nó run rẩy, có chút không xác định, sợ một lần nữa công dã tràng, để lại tuyệt vọng và tiếc nuối.
Bên trong thế giới tĩnh mịch này, khắp nơi đều là máu, rất nhiều chỗ đã sớm khô cạn, nhưng vẫn có một phần vẫn đỏ tươi hoặc đen khiếp người như cũ, mang theo vầng sáng mông lung, đều là máu của cường giả không thể ước đoán.
Tam Sinh Dược biến mất trên tế đàn, nhưng lại không truyền tống vào thế giới kia, mà rơi xuống đường, nằm giữa một mộ phần u lãnh bị tàn phá.
Khu vực như vậy khắp nơi đều là xương cốt, còn có tử khí lượn lờ của tinh không vỡ vụn.
“Tu bổ tế đàn, tiếp tục truyền tống.” Cự thú màu đen tức giận, vô cùng nôn nóng.
Ở khu vực chỉ có cái xác mà không có hồn, tế đàn không trọn vẹn rất nhanh đã được dựng lại, Tam Sinh Dược lại được thả lên.
Cự thú màu đen nhìn chằm chằm vào Tam Sinh Dược. Cho dù cách rất xa, nó cũng nhìn ra được, kích động đến mức cơ thể run rẩy. Nó khó khăn duỗi cái móng vuốt lớn của mình, hận không thể lập tức chộp vào lòng bàn tay.
Thân hình của nó đang thu nhỏ lại, ngửa mặt nhìn trời phát ra tiếng thét dài, khó nén được tinh thần phấn chấn. Đương nhiên, nó cũng có chút cảm giác tổn thương, không nghĩ đến bọn họ lại nghèo túng đến một bước này.
Muốn sống sót khó khăn đến như thế, cần mỗi ngày chạy đua với tử vong.
“Để kiếp này ta đến độ ngươi.”
Nó cất lên lời nói kiên định. Nó đã chuẩn bị tâm lý chết đi để kéo dài tính mạng cho người đàn ông đang nằm trên chuông lớn. Hồn quang của vị đã từng là Thiên Đế đó đã tan hết. Bây giờ, nó sẽ đốt chân hồn của bản thân, dung luyện ra khí tức năm đó hắn ta từng lưu lại, tụ họp thiên mệnh.
Trong quá trình thu nhỏ của nó còn có một dược lô có khe hở đã được chuẩn bị kỹ càng, bên trong chất đầy các loại phụ liệu trân quý.
Nếu để người khác biết được, nhất định sẽ rúng động.
Bởi vì bên trong dược lô chỉ toàn dược thảo xưa nay chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, có những thứ khó tìm được cái thứ hai trên đời, hoặc có những kỳ trân đứng đầu dị vực.
Bất kỳ một loại thuốc nào cũng đều là tuyệt thế trân phẩm, có thể nói là vật chất hi hữu chư thiên các giới, xưa nay khó gặp.
Không nói Tam Sinh Dược, nội dược lô này thôi, cự thú màu đen đã chuẩn bị trong thời gian dài vô tận, giá trị cực kỳ kinh người. Trên trời dưới đất chỉ sợ khó mà tìm được lô thứ hai đầy đủ như thế.
Cự thú màu đen bắt đầu luyện dược, còn thiếu vị chủ dược Tam Sinh Dược mà thôi.
Bên trong sương mù, Sở Phong trông mong nhìn sang, nhìn thế giới sụp đổ đằng sau kẻ săn mồi. Hắn biết đây chẳng qua chỉ là hình chiếu, cự thú màu đen chân chính cách nơi này rất xa.
Sở Phong biết, một khi tiểu mộc mâu màu đen được truyền tống sang, nó sẽ bị nấu thành thuốc, không còn tồn tại, khiến cho hắn cảm thấy rất đau lòng.
Đối với hắn mà nói, đây chính là một đại sát khí, có thể dùng để bảo mệnh, nhưng bây giờ đã bị người ta cướp đi để luyện dược.
“Đúng rồi, người cung cấp dược thảo có lai lịch ra sao?” Sắp bắt đầu luyện dược, cự thú màu đen bỗng nhiên lên tiếng.
Nó dường như có cảm giác, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Sở Phong.
Lúc này, Sở Phong cũng không chính diện đối mặt, chỉ nhìn nửa bên mặt mà thôi.
“Ồ, ngươi là… ngươi đã trưởng thành đến như vậy rồi sao?”
Khi cự thú màu đen nhìn thấy gò má của Sở Phong, nó cười lên, đồng thời cũng khá giật mình, muốn nhô móng vuốt lớn bắt Sở Phong đi.
Nhưng, cũng bởi vì cách vạn dặm thời không, bản thân nó lại đang trọng thương sắp chết, cuối cùng không làm gì được, chỉ có thể cào cào vào hư không.
“Chẳng lẽ thời gian của ta không còn nhiều, mắt mờ, nhìn hắn trở nên một cách cổ quái như vậy? Ngươi… tên gì? Mau xoay mặt lại cho ta nhìn chân thân một chút.”
Cự thú màu đen thúc giục.
Hiện tại Sở Phong là Tào Đức, không lộ chân dung. Sau khi nghe xong, hắn không khỏi giật mình. Đối phương đã quá nhạy cảm, có thể nhìn thấy chân hình của hắn sao?
Hắn vội bôi lên mặt một ít đất Luân Hồi, sợ bị trúng chiêu.
Có một số cổ pháp, bí pháp có thể sai khiến. Chỉ cần ghi tên, bôi máu là có thể phát huy hiệu quả. Hắn sợ mình trong lúc không phát hiện mà bị khống chế.
Bất luận nhìn như thế nào, con cự thú màu đen này quá khác thường.
Ầm ầm.
Đột nhiên, sương mù nổ tung, chiến trường ba bên rúng động. Khu vực Sở Phong đang đứng kịch liệt lay động, xuất hiện ráng chiều và những ngôi sao treo ngược trên bầu trời.
Sở Phong giật mình. Cự thú màu đen ra tay hay là kẻ săn mồi hạ thủ?
Hắn rút lui. Bây giờ hắn đã mất đi tiểu mộc mâu màu đen, khó mà đối kháng đối phương.
Sao? Không đúng.
Một khắc sau, hắn phát hiện hư không vỡ ra, một thông đạo khó hiểu xuất hiện, cũng là hình chiếu, rất mờ nhưng lại rơi xuống.
Không phải cự thú màu đen gây nên mà là một người hoàn toàn khác.
Tại sao hắn lại cảm thấy quen thuộc, có một vận vị đặc biệt đến như vậy?
Sở Phong run sợ. Chỉ trong nháy mắt, hắn biết đó là cái gì, đó là một con đường có liên quan đến luân hồi.
Sau một khắc, hắn quả quyết lau đất Luân Hồi trên mặt, cất vào bên trong lọ đá, không ngừng lui lại, tiến vào bên trong sương mù.
Đúng là một con đường Luân Hồi.
Nó sẽ giáng xuống nơi này.
Sở Phong cảm nhận được một cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Hắn không ngừng lui về phía sau, tiến vào sâu trong sương mù, không để ý đến cái gì khác, chìm vào trong đất. Có như vậy, kẻ săn mồi sẽ không tiếp tục theo tới.