Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2733 - Chương 2734: Đưa Lưng Về Phía Chúng Sinh (2)

Thánh Khư Chương 2734: Đưa lưng về phía chúng sinh (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Vù.

Sở Phong muốn mượn thủ đoạn trận vực để rời đi. Cái gì tiểu mộc mâu màu đen, cái gì là cự thú màu đen, hắn không suy nghĩ nhiều nữa. Hắn cho rằng nơi này sẽ có đại phong bạo, thợ săn luân hồi sẽ đến.

Đáng tiếc, hắn lại thất bại. Vừa mới từ lòng đất thoát đi được mười dặm, hắn đã bị cản lại. Khu vực này, bất luận trên trời hay dưới đất đều phát ra vầng sáng mờ nhạt.

Sở Phong cau mày. Đây là phù hiệu màu vàng óng không trọn vẹn phong ấn nơi này, nhìn giống như chữ viết được khắc trrên đá mài thô ráp.

Có mấy cái phù hiệu màu vàng óng không hoàn chỉnh đã phong bế nơi đây.

Hắn nhận ra, ánh sáng màu vàng là từ trên trời chiếu xuống, phổ chiếu thập phương, khóa lại trên trời dưới đất, vô cùng bá đạo.

Trên bầu trời, phù hiệu màu vàng óng không trọn vẹn lại càng sáng chói. Con đường không còn mơ hồ nữa, mà càng lúc càng rõ ràng, muống giáng xuống nơi này.

“Muốn ra sao?”

Sở Phong nghiêm lại. Hắn tiến vào bên trong lọ đá. Hắn lo lắng nơi này sẽ xảy ra đại chiến, mọi thứ có thể sẽ bị hủy diệt.

Tuy nhiên, rất nhanh, hắn khống chế lọ đá xông vào một đại trướng, mang Võ Thượng còn đang hôn mê rời đi, một lần nữa ẩn núp.

Oành.

Chỉ trong nháy mắt, một cổ lộ vô cùng rõ ràng giáng xuống, rất giống con đường luân hồi mà Sở Phong đã đi qua, nhưng tuyệt đối không phải con đường đó, mà tử khí rất nặng nề.

Phù hiệu màu vàng óng không trọn vẹn như ẩn như hiện. Điều này khiến Sở Phong kinh nghi vô cùng. Mặc dù đối phương còn chưa có được thứ hoàn chỉnh, nhưng lại tìm hiểu được rất nhiều bí mật.

Hắn quyết định, khi nào trở về, hắn nhất định phải ngộ ra, bởi vì trong tay hắn đang nắm giữ phù hiệu màu vàng óng hoàn chỉnh.

“Từ xưa đến nay, có ai dám làm nhục luân hồi, dám diệt thợ săn mà chúng ta phái ra đâu?” Âm thanh bình thản vang vọng chiến trường ba bên, khiến mọi người kiêng dè không thôi.

Kẻ săn mồi ngẩng đầu, bên trong thế giới sụp đổ sau lưng hắn ta lại càng truyền đến tiếng gào thét của cự thú màu đen. Nó đang thúc giục nhanh chóng truyền tống Tam Sinh Dược sang, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Ngươi không nghĩ đến việc thỉnh tội sao?” Âm thanh kia một lần nữa phát ra, cũng không lộ chân thân, chỉ là một đám sương mù, nhưng xung quanh lại xuất hiện một đội thợ săn luân hồi.

“Thỉnh tội? Ngươi dám bắt chúng ta thỉnh tội?”

Cự thú màu đen gào thét, dường như vô cùng phẫn nộ. Cho dù nó đang rất nôn nóng, hận không thể lập tức lấy đi Tam Sinh Dược, nhưng nó vẫn đáp lại, trì hoãn thời gian. Nó chính là sinh linh không sợ đường luân hồi.

Nếu không phải bởi vì cơ thể của nó đang bị trọng thương, nó đã sớm nhịn không được mà ra tay rồi.

Hỏi tội, giáng lâm và nhìn xuống như thế này là sự nhục nhã đối với tổ hợp hoàng kim ngày xưa. Cho dù là người đứng sau luân hồi cũng không được.

Sở Phong chấn động trong lòng. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người đánh cờ trên đường luân hồi. Sinh vật cấp độ này rất khó tưởng tượng mạnh bao nhiêu, ngay cả cự thú màu đen cũng không dám khiêu chiến.

“Không có người nào có thể ngoại lệ. Thế gian ai không luân hồi chứ, bảo ngươi thỉnh tội có gì mà không đúng?” Trên con đường cổ xưa, bóng người trong sương mù lãnh đạm lên tiếng. Nhìn xuống bên dưới, bên trong sương mù lộ ra ánh mắt màu xanh không có tình cảm.

“Chúng ta cũng không phải chưa từng giết vào luân hồi. Ta thừa nhận, nước ở đó rất sâu, nhưng tồn tại chân chính có thể khiến chúng ta hạ thấp người, chỉ sợ ngay cả ngươi cũng không biết nhiều bằng chúng ta. Ngươi dám bảo chúng ta thỉnh tội?”

Cự thú màu đen lên tiếng, giọng điệu đã bình tĩnh trở lại.

“Ngươi rất để ý đến tiểu mộc mâu màu đen kia phải không? Ngươi đang muốn trì hoãn thời gian?” Trên cổ lộ, trong sương mù, sinh linh kia lại lên tiếng, lãnh đạm mà lăng lệ, con ngươi màu xanh có chút dọa người.

Bởi vì linh giác của hắn ta quá nhạy cảm. Con cự thú màu đen kia rất cao ngạo, nền móng cực kỳ sâu, vốn có thể miệt thị vạn vật. Tuy nhiên, nó lại đang cố ý nói nhiều hơn, chủ ý chính là mộc mâu màu đen kia.

Xoẹt.

Cự thú màu đen không để ý đến hắn ta nữa, nhanh chóng ra tay, nhô ra móng vuốt lớn muốn chộp vào hình chiếu, trực tiếp lấy đi Tam Sinh Dược.

Nhưng nó đã quá mệt mỏi, lê lết qua từng ngày. Năm đó, chư thiên đại đạo cùng rơi đã đả thương căn cơ của nó, hiện tại nó đã quá già nua, có chút bất lực.

Một trảo này không thành công, nhưng lại tiêu tốn của nó quá nhiều sức mạnh.

Hừ.

Hừ lạnh một tiếng, trên cổ lộ, bên trong sương mù, thân ảnh kia bộc phát ánh sáng vô lượng, đồng thời cổ lộ kéo dài về phía trước, phóng vào bên trong thế giới sụp đổ.

Kẻ săn mồi không thể ngăn cản.

Oành.

Cổ lộ trải ra, vô biên vô tận, sinh linh kia mang theo một đám thợ săn luân hồi tiến vào tinh mộ tàn phá, một tay chộp về phía Tam Sinh Dược.

“Ngươi dám.” Cự thú màu đen gầm thét, cơ thể lay động. Mặc dù không thể đứng thẳng, nhưng nó vẫn dốc hết khả năng. Bên trong đôi mắt già nua vẫn đục phát ra chùm sáng khiếp người, thu lấy Tam Sinh Dược cách xa vạn dặm.

Tam Sinh Dược bay về phía nó, nhưng nửa đường dừng lại. Cổ lộ phát sáng, phù hiệu màu vàng nở rộ muốn khóa lại Tam Sinh Dược.

Bên trong sương mù, người kia đứng trên cổ lộ, muốn đoạt tiểu mộc mâu màu đen.

“Chạm vào luân hồi, kết cục là có thể nghĩ.” Hắn ta bình thản lên tiếng.

“Nếu là sinh vật đứng sau luân hồi nói với ta như thế, ta còn do dự, còn loại người như ngươi lại dám bất kính với chúng ta.” Cự thú màu đen gào thét.

Thật ra, nó rất bất lực, cũng cảm giác rất thê lương. Nó thật sự đã tuổi già sức yếu. Thời đại này không còn là thời đại huy hoàng của nó, bản thân còn sống được hay không đã là vấn đề lớn.

“Ngươi có gì đặc biệt?” Trên cổ lộ, bóng người kia lãnh đạm nói.

“Ngươi không biết là bởi vì ngươi vô tri, còn chưa đủ tư cách. Năm đó, chúng ta ngay cả Thượng Thương Tiên Đô cũng đã giết qua, tắm trong huyết dịch sinh linh của thế giới đó. Tổ thượng của ngươi cùng với vô số người nữa cũng nhờ chúng ta che chở mới có đám hậu đại các ngươi sau này.”

Cự thú màu đen lên tiếng, có chút trầm thấp cũng có chút bi thương. Nó đã luân lạc đến bước này, không thể chiến đấu, quá suy bại.

Trong quá khứ, nó nào cần nói nhiều như thế, cứ trực tiếp ra tay là được.

Nhưng, để phục sinh thi thể nam nhân đang nằm trên tàn chuông kia, nó không tiếc nói nhiều, thậm chí còn khoe những chiến tích năm đó.

Nó cảm giác thật đáng buồn, cũng rất nôn nóng, lo sợ xuất hiện biến cố, sợ nam nhân nằm trên tàn chuông bỏ lỡ cơ hội phục sinh lần này.

Bình Luận (0)
Comment