Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“A, tại sao ngươi lại biết Thượng Thương? Chính là thượng diện, cũng là luân hồi không thể khinh thường.” Nam tử trên cổ lộ hiển nhiên ý thức được điều gì, toàn lực cướp đoạt tiểu mộc mâu màu đen cực kỳ quan trọng đối với cự thú.
Cổ lộ phát sáng, kéo dài về phía trước. Hắn ta đứng bên trên, không ngừng tiếp cận Tam Sinh Dược, muốn cướp nó đi.
“Ngươi dám làm nhục chúng ta? Mặc dù ta đã già, không còn là ta của năm đó, không phải là ta của thời đại giết tới Thượng Thương, nhưng ngươi muốn đoạt thuốc của ta, ta vẫn có thể tiễn ngươi đi chết như cũ.”
Cự thú màu đen gào thét. Vốn nó muốn lưu lại chút sức mạnh để luyện thuốc, đốt chân hồn của mình, đổi lại cơ hội phục sinh cho nam tử đang nằm trên tàn chuông kia.
Nhưng bây giờ, ngay cả chủ dược Tam Sinh Dược cũng sắp mất đi, nó làm sao có thể chịu được, lập tức bạo phát.
Một tiếng thú rống, một móng vuốt màu đen nhô ra ức vạn dặm, đánh về phía cổ lộ, quá kinh khủng, trước nay chưa từng có.
“Ta muốn đoạt đấy, để ta xem xem lão gia hỏa huyết khí khô cạn, cơ thể mục nát ngươi có năng lực làm gì được ta.” Sinh linh trên cổ lộ cười lạnh, bộc phát kim quang chói mắt. Cổ lộ kéo dài đánh về phía trước.
Tuy nhiên, một khắc sau đó, bên trong chỗ sâu nhất của thế giới sụp đổ, cơ thể nam nhân nằm trên tàn chuông rung nhẹ, vẫn đưa lưng về phía chúng sinh, nhưng sợi tóc lại hơi bay lên.
“Ngươi… trở về rồi sao? Còn sống sao?” Cự thú màu đen nhìn thấy cảnh tượng này, kích động đến hét to lên, nước mắt rơi xuống. Tuy nhiên, nó rất nhanh biết được, cũng không phải người kia sống lại mà là tàn chuông đang run rẩy, dẫn đến thi thể nam nhân nằm bên trên chấn động một cái.
Oành.
Một tiếng chuông đánh ra, quá sáng chói, quá thịnh liệt, chiếu sáng cổ kim vị lai.
Cự thú màu đen rơi lệ, mắt già vẩn đục. Nó hận bản thân nó đã suy bại đến một bước này, không còn sức mạnh nữa. Vào lúc này, tiếng chuông của nam nhân kia lại vang lên.
Đây là điểm cực kỳ đáng sợ. Oành một tiếng, phàm là thứ gì ngăn cản đều sẽ nổ tung, bao gồm con đường luân hồi.
Lúc này, chư thiên đều run sợ. Chúng sinh thế gian run rẩy, phải quỳ xuống. Hơn nữa, cũng không biết vì sao nó lại có một loại bi ý.
Cự thú màu đen nức nở: “Ngươi đưa lưng về phía chúng sinh là bởi vì cả đời ngươi đều phải chinh chiến phía trước, phải đối mặt chính là địch nhân cường đại nhất không thể chiến thắng. Sau lưng ngươi là tịnh thổ, là cuộc sống yên bình của hàng vạn sinh linh, mà trước mặt ngươi là đoạn đường đầy máu, sát kiếp mênh mông vô lượng. Đó cũng là lý do ngươi đưa lưng về phía chúng sinh.”
Cự thú màu đen run rẩy, rơi lệ. Nó biết, sau tiếng chuông này, nó không cần hao hết chút sức mạnh cuối cùng để ra tay nữa.
Một ngày nọ, trên trời dưới đất, toàn bộ sinh linh đều nghe được tiếng chuông.
Sinh vật trên cổ lộ bừng tỉnh, run giọng nói: “Người kia, chuông của hắn ta lại vang lên lần nữa.”
Bao gồm đệ nhất sơn, những người bên trong số chín cũng đều chấn kinh.
Thi thể người đàn ông nằm trên tàn chuông cũng không đứng dậy. Hắn ta đã chết rất nhiều năm rồi. Quá khứ huy hoàng, sáng chói cực điểm năm đó đều trở thành mây khói trong lịch sử.
Tuy nhiên, tàn chuông của hắn ta lại rung lên. Lúc này, tiếng chuông chấn động trên trời dưới đất.
Tàn chuông có linh. Tiếng chuông quét sạch chư thiên, đệ nhất sơn, các đại cấm địa, thậm chí sinh linh dị địa càng thêm thần bí. Tất cả đều rúng động một cách khó hiểu.
Bởi vì tiếng chuông này quá bàng bạc. Quan trọng hơn, địa vị của nó lớn đến vô biên. Trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, bao nhiêu thời đại, không thuộc thời đại này lại có thể vang lên một lần nữa.
Trong mơ hồ, người đàn ông vô địch quét ngang chư thiên vạn giới, một đường hát vang tiến mạnh, cả đời bất bại, luôn đưa lưng về phía chúng sinh một lần nữa quay về.
Tiếng chuông vang lên, giờ này khắc này, trên trời dưới đất đều là tiếng vang của nó, chấn nhiếp các nơi. Cho dù đại tà linh, hôi vụ, sinh linh hắc ám đến từ dị địa cũng đều kinh ngạc, không nhịn được mà run rẩy.
Thịnh thế sáng chói. Mặc dù mấy vị Thiên Đế đồng hành đã mất đi, nhưng người chân chính chứng kiến qua kỷ nguyên đó, hoặc cường giả đã xem qua đoạn sách sử kia, ai cũng rúng động không thôi. Có một số người thật sự kinh tài tuyệt diễm, cổ kim đều phải khâm phục khẩu phục.
“Đáng tiếc, cuối cùng hắn ta vẫn phải chết đi. Bằng không, ai dám tranh phong?” Có người thở dài. Đây tuyệt đối là sinh linh sống cực kỳ lâu, địa vị không thể tưởng tượng được.
Cũng có người rơi nước mắt. Đó là một lão binh, tứ chi không trọn vẹn, vết thương không thể chữa lành, hiện tại vô cùng kích động, giọng nói phát run: “Thiên Đế đã chết vào năm đó. Đã lâu lắm rồi, tiếng chuông của hắn ta lại một lần nữa vang lên.”
“Đế mệnh đã qua đời. Không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể gặp lại được phong thái vô thượng của ngươi? Ngươi có thể trở về hay không?”
Có người bi thiết nói. Bản thân người đó đã không còn sống được bao lâu nữa, nhưng hôm nay lại bị tiếng chuông đánh thức, chấn kinh trong lòng mà đau buồn, rơi lệ không thôi.
Vào giờ phút này, cử thế đều chấn. Cho dù sinh linh các nơi trên dương gian ở thế hệ này không biết địa vị của tiếng chuông, không biết về chủ nhân của nó, nhưng sau khi nghe kể về tiếng chuông, bọn họ vẫn có một cảm giác bi thương như cũ.
Thoáng chốc, mọi người cảm thấy người kia hẳn là một vị cổ hiền rất đáng được tế tự một cách trịnh trọng nhưng lại bị thế gian quên lãng, bị thời gian mai táng.
Oành.
Không hề nghi ngờ, tiếng chuông này vô song. Mặc dù không công kích thế gian, nhưng hiện đang nhằm vào các sinh linh trên đường luân hồi.
Ở đó có một đám thợ săn luân hồi. Tất cả đều là cao thủ, là cường giả, nhưng lại bị tiếng chuông ảnh hưởng đầu tiên.
Bọn họ đều nổ tung.
Tình huống này cực kỳ dọa người. Nên biết, đây chính là thợ săn luân hồi, động một chút là đích thân đến các giáo, bắt giữ đại nhân vật chuyển thế mang theo ký ức trốn khỏi luân hồi.
Nhưng bây giờ, bọn họ giống như bù nhìn, như côn trùng, thực sự quá yếu đuối. Dưới sóng xung kích của tiếng chuông, bọn họ bị chấn thành bột mịn, chẳng là gì cả.
Một đám thợ săn luân hồi hình thần câu diệt, ngay cả bọt nước cũng không thể lật lên, trong nháy mắt đều chết thảm.
Còn có cổ lộ quỷ dị. Đầu tiên, nó bị đứt gãy. Cường giả đứng trên cổ lộ, toàn thân phổ chiếu kim quang óng ánh muốn đoạt Tam Sinh Dược cũng bị nổ tung.