Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Con thú khổng lồ màu đen nhìn về phương hướng mà Sở Phong biến mất, lẩm bẩm: “Mắt ta đã mờ, không còn nhìn rõ nữa nên lỡ đưa ngươi đi hơi xa một chút, xem như lưu lại một niềm hy vọng nhỏ nhoi đi. Nhìn ngươi có chút cổ quái, coi như là ta đang đặt cược lần cuối trước lúc xuôi tay.”
Sau đó, nó cúi đầu nhìn xuống nam tử vĩ ngạn thân thuộc nhưng đã nằm yên ở đó không biết bao nhiêu thời đại.
Trong lúc nhất thời, nó lại suýt nữa rơi lệ. Nam tử đã từng tung hoành trên trời dưới đất này vì sao lại rơi đến bước đường này, thật khiến lòng nó đau đớn, buồn thương vô tận.
“Cầu xin huynh, hãy mở mắt ra rồi tái xuất thế gian đi. Chúng ta đều đã trải qua biết bao nhiêu năm tháng gian nan, bao nhiêu giờ phút đen tối rồi, ta van cầu huynh, huynh nhất định phải sống lại!”
Con thú khổng lồ màu đen đang run lên, bờ môi đang run rẩy. Nó rất sợ hãi, lo lắng chuyện xấu nhất sẽ xảy ra.
Trải qua vô số thời đại, nó rốt cuộc cũng nấu xong ấm thuốc lớn đó. Tất cả tâm huyết, nỗ lực của nó đều sẽ được nghiệm chứng ở ngay thời khắc này.
Hương thuốc rất đặc thù, khiến cho hư không phải run rẩy. Đây không chỉ đơn thuần là nấu thuốc, mà giống như là đang luyện đạo, muốn cùng trời cao tranh mệnh. Trời đất đều đang ầm ầm nổ lớn, chấn động không ngừng.
Nam tử trung niên tóc tai bù xù, vết máu đầy người sớm đã khô cạn. Y cuối cùng cũng đối mặt với chúng sinh, nhưng lúc này y đã chết, không còn một chút sức sống nào.
Ngoải ra, trên người y còn có một mùi hư thối nồng đậm. Thật khó có thể tin thi thể của một vị Thiên Đế lại có thể bị thối rữa và xoá sổ khỏi thế gian như thế này.
Trận chiến năm đó không thể ước đoán được, hết thảy những điều y phải trải qua đều vượt qua cực hạn mà một tu sĩ có khả năng đối mặt.
Dù có là người được tôn làm Thiên Đế như y cũng không chịu nổi, phải rơi xuống bước đường này. Thời khắc đen tối đó là thời đại khiến người ta tuyệt vọng, y chống đỡ ở phía trước, từ đó cũng phải trả một cái giá đáng sợ nhất.
Y là người đã từng đè bẹp kẻ địch khắp nơi, đạt đến đỉnh cao nhất của Đại Đạo, thế nhưng kết cục sau cùng của y lại tàn nhẫn như vậy.
Con thú khổng lồ màu đen đút thuốc cho y, hương thuốc đặc thù khuếch tán, hoà quyện với trời đất, sau đó lại khiến trời đất chấn động. Tại khu vực này bỗng xuất hiện một Trường Vực sinh mệnh đặc biệt.
Nếu sinh linh bình thường chết đi mà vẫn còn bảo tồn được tàn thể thì lúc này có thể lập tức Niết Bàn tái sinh, tái xuất trên thế gian!
Nhưng thứ người này phải tranh đoạt là đế mệnh, thực sự quá gian nan. "Bùm" một tiếng, mảnh trời đất đặc thù chỗ này nổ tung một mảng lớn, bầu trời cũng vỡ tan tành.
“Nhất định phải thành công sống lại!” Con thú khổng lồ màu đen vừa khẩn thiết vừa sợ hãi, trong đôi mắt già nua vẩn đục khắc đầy sự hoảng loạn, lo lắng thất bại.
Nhưng mùi của nước thuốc lại đang nhạt dần, khó mà rót vào hết được, mà điều đáng sợ nhất chính là một dòng máu đen tanh hôi chảy ra từ miệng nam tử kia.
Chính dòng máu này đã hòa tan mùi thuốc, mài mòn những chắt lọc tinh hoa của thuốc, khiến chúng nhạt dần, cuối cùng phát ra mùi hôi thối.
“Không!”
Con thú khổng lồ màu đen sợ hãi, trong đôi mắt già nua chất đầy ý nghĩ không cam lòng và kinh hoàng. Trong lúc nhất thời, hai mắt của nó có chút vô thần, cực kỳ hoảng loạn.
“Sao có thể như thế? Huynh phải sống lại, bao nhiêu người đều đang chờ đợi huynh lại xuất hiện trên nhân gian. Dù người ở thời đại của chúng ta đều đã chết đi, tọa hóa theo năm tháng, nhưng hy vọng cuối cùng của bọn họ chính là chờ đến ngày huynh có thể phục sinh!”
Con thú khổng lồ màu đen đợi dòng máu xen lẫn đỏ đen hôi thối kia chảy hết rồi lại một lần nữa đút nước thuốc. Liên tiếp mấy muỗng lớn đút vào mới lại dấy lên mùi thơm ngát đặc thù.
Mùi hư thối trên cơ thể nam tử dần nhạt đi một ít, điều này khiến nó cực kỳ vui sướng, kích động đến phát run. Ấm đại dược này quả nhiên hữu hiệu.
Mà lúc này, mảnh trời đất mờ tối này bỗng nổ tung một tiếng "bùm". Ấm đại dược kia có ảnh hưởng đến sinh cơ của thiên địa, một vùng từ trường sinh mệnh to lớn mờ ảo xoay tròn, không biết đang tranh đấu cùng ai, sau đó hội tụ vào người kia!
“Có hiệu quả rồi! Nhất định có thể thành công!” Con thú khổng lồ màu đen càng thêm kiên định, chờ đợi nam tử này có thể phục sinh, mở to đôi mắt, trở lại thế giới này một lần nữa.
Giờ khắc này, cơn mưa ánh sáng vô tận bắn ra từ ấm nước thuốc kia bao phủ nơi này. Con thú khổng lồ màu đen không ngừng rót thuốc vào miệng người nam tử kia, mùi hương thơm ngát cũng theo đó mà ngày càng nồng đậm.
Mùi thối rữa ở nơi này được che lấp đi, thay vào đó là sinh khí dần dày đặc hơn không ít.
Đồng thời, cảnh tượng ở đây cũng cực kỳ đáng sợ, trên trời sấm nổ liên miên, thiên địa bị đánh cho xuyên thủng, giống như có một lực lượng hay thứ gì đó muốn giáng xuống.
“Trở về đi! Huynh đã từng là bậc vương giả, dù là cái chết cũng khó có thể vây khốn được huynh. Ta tin rằng huynh vẫn chưa thật sự rời đi, huynh vẫn còn sống, chỉ là đang ngủ say mà thôi, huynh nhất định sẽ tỉnh lại!”
Những luồng gió đầy tà khí rít gào, vô số dị tượng thiên địa xảy ra, giống như cả một kỷ nguyên hay một bộ cổ sử từ trên trời cao áp xuống. Các hiện tượng cực kỳ đáng sợ xuất hiện, đồng thời trong lúc đó còn có mưa máu tầm tã và bóng tối bao trùm, hướng về phía nam tử trung niên kia mà đến.
Con thú khổng lồ màu đen rót thuốc cho y, trong mắt nó có nỗi sợ hãi, lo lắng, mà nhiều hơn cả là sự tuyệt vọng. Nó không ngừng gào thét hai chữ "sống lại".
Trong lúc nhất thời, trời đất bao trùm bởi màn đêm u tối, chỉ có vùng xung quanh nam tử này là phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Ánh sáng đó chính là sức sống mà ấm đại dược kia toả ra. Chỉ một ấm thuốc thôi mà như bao trùm cả khí tức của toàn bộ sinh mệnh một thế giới.
“Rốt cuộc cũng đến giờ phút này! Kiếp này ta độ cho huynh, trả lại huynh ân tình!”
Con thú khổng lồ màu đen run giọng nói. Đến bước này rồi, nó muốn thực hiện lời thề của mình, cho dù chính mình phải chết, nó cũng muốn thử cố gắng một lần cuối cùng.
Nó muốn đốt cháy hồn quang của chính mình, ngưng luyện tất cả dấu vết và khí tức liên quan đến nam tử này trong cuộc đời nó rồi chuyển về lại cho y, sau đó mượn ấm đại dược kia để giúp y phục sinh!
Vào thời khắc này, trong đôi mắt già nua đục ngầu của nó bùng cháy lên vô số điểm thần mang. Nó quay đầu nhìn về hướng Sở Phong biến mất.