Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2738 - Chương 2739: Lão Binh Không Chết, Chỉ Dần Tàn Lụi Mà Thôi (2)

Thánh Khư Chương 2739: Lão binh không chết, chỉ dần tàn lụi mà thôi (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Rời khỏi nơi này đi! Hy vọng dù chỉ trong thoáng chốc nhưng ta cũng không nhìn lầm. Lúc này, ta không muốn ai nhìn đến dáng vẻ cuối cùng của ta, ta muốn yên tĩnh một mình lên đường.”

Nó khẽ nói, có chút bế tắc, cũng có chút bi thương. Nó đã từng có một thời bá đạo, huy hoàng, nhìn xuống vạn tộc, nhưng hiện tại cũng phải đến tuổi xế chiều. Vì cứu nam tử này, nó không tiếc trả giá hết thảy.

Trong lúc mơ hồ, Sở Phong cảm giác như có một đôi mắt cạn kiệt tinh khí cách mình hàng tỷ dặm không gian đang nhìn về phía bên này.

“Đốt cháy hồn quang của ta, chiếu sáng con đường xa thẳm của vị đế vương lạc lối này, giúp ngài mau chóng trở về!”

Giờ khắc này, con thú khổng lồ màu đen bắt đầu hành động.

Ngọn lửa đỏ rực từ trong cơ thể nó bùng cháy ra ngoài. Đó chính là hồn quang đang được đốt cháy! Ngọn lửa le lói yếu ớt, chiếu sáng gương mặt sớm đã già yếu.

Lúc này, nó không còn cảm giác thống khổ, mà chỉ thấy lòng bình thản.

Nó nhớ lại nhiều chuyện đã qua. Năm đó, bọn họ luôn tràn đầy sức sống, dù đang ở niên đại không thể thành Tiên vẫn có thể nghịch thiên cải mệnh, đi lên con đường trường sinh.

Cả giáo phái bọn họ đều thành công giết đến Tiên Vực, từ đó về sau càng là thoả chí mà tung hoành.

Khi đó là thời kỳ đỉnh cao của nó. Có kẻ địch muốn hàng phục nó, kết quả lại bị nó thu làm người hầu, nâng kiệu phụng dưỡng hai bên trái phải nó.

Nó của thời đại đó rất bá đạo, chưa từng chịu khuất phục, ngay cả người mình cũng uy hiếp, Thiên Đế cũng dám cắn, bị khắp thế giới truy sát là chuyện thường ngày ở huyện.

Nhớ lại những điều này, nó ngoác miệng cười không ra tiếng, sau đó lại khóc nức nở. Thời thanh xuân tươi đẹp ấy, thời đại khiến người ta hoài niệm, thời đại với những huy hoàng rực rỡ của bọn họ cuối cùng vẫn đã chôn vùi theo năm tháng.

Một thời hoàng kim đã kết thúc.

Những người trong quá khứ chắc sẽ không thể nào tin nổi rằng từng người trong bọn họ cũng phải có lúc tàn lụi, lần lượt rời xa nhân thế, rồi suy vong biến mất vào một ngày nào đó.

Ai cũng cho rằng bọn họ chắc chắn sẽ vĩnh hằng, không thể bị kẻ khác vượt qua. Dù sao ngay cả Tiên trên trời bọn họ cũng dám giết, thế thì còn ai dám làm gì bọn họ?

Nghĩ đến những tiếng vui cười náo nhiệt và những hào quang chói lọi ngày xưa, trên mặt của nó nở một nụ cười an tường. Nó dần bình tĩnh lại, trông không có một chút dấu hiệu tử vong hay sự bi thương khi sắp lìa đời.

Còn có bọn nhỏ mà nó hết mực yêu thương, tốn công bồi dưỡng nữa. Chúng đã trưởng thành, nhưng kết cục của chúng thì lại ra sao?

Đứa thì là dòng dõi của Thiên Đế, có huyết mạch của Thái Âm cùng Thái Dương song hành, có đứa trời sinh đã là Thánh tử, có Đạo thai bất phàm... Nó ký thác kỳ vọng cực cao vào chúng, luôn dõi theo nhìn chúng lớn lên.

Cuối cùng, quả không phụ lòng mong đợi, bọn chúng đều có thể tự mình trông giữ một phương, làm rạng rỡ cả thế gian.

Thế nhưng, trước trận chiến cuối cùng, con đường của chúng cũng bị chặt đứt. Có đứa phải đổ máu, có đứa lưu lạc tha hương, không biết kết cục sau này ra sao, có vài đứa có lẽ sẽ khó còn có thể tái xuất trên thế gian, hoàn toàn tàn lụi chết đi.

Nghĩ tới những chuyện này, nó muốn khóc thật to. Những đứa trẻ kia giống như là con của nó vậy, được tỉ mỉ bồi dưỡng để có trở thành người lĩnh quân đời tiếp theo.

“Chẳng qua, nếu có người có thể sống sót thì chắc chắn sẽ tìm đến các ngươi, giúp các ngươi lại xuất hiện thế gian!”

Đến cuối cùng, trong sự buồn bã ủ ê của nó cũng xen lẫn đôi chút hi vọng, khéo khi vẫn còn có người từ thời cổ đại còn sót lại. Nó tin rằng nếu vị Nữ Đế cổ kinh tuyệt diễm kia có thể vượt qua cầu Sinh Tử thì cũng có thể mang những người kia trở về.

“Đốt cháy chân hồn của ta, chiếu rọi con đường phía trước, soi bước đường huynh về nhà!”

Trong khung cảnh trầm lắng của một người sắp đi đến cuối chặng đường, con thú khổng lồ màu đen lẩm nhẩm trong miệng, muốn dẫn đường cho người kia trở về.

Ngọn lửa bừng lên soi rõ gương mặt già nua của nó. Mặc dù trông nó có vẻ khá bình tĩnh, nhưng nó làm sao có thể thật sự cam tâm. Nó không sợ sinh tử, chỉ vướng mắc một chuyện là không thể gặp lại những cố nhân kia.

Dù thời đại có thay đổi, cuộc đời có vĩ đại đến đâu thì đến một ngày nào đó cũng phải chết, không kẻ nào có thể tồn tại một cách vĩnh hằng, chỉ đành chấp nhận kết cục dần dần đi xa, tan biến khỏi thế gian.

Nhưng nó vẫn cảm thấy khổ sở, không phải vì mình, mà là vì những người đó. Nó chỉ muốn được nhìn thấy bọn họ kéo dài sự huy hoàng của mình.

Lửa nóng hừng hực đốt cháy, mặc dù thứ nó đốt cháy là linh hồn, nhưng cơ thể của nó cũng đang dần khô héo và suy bại, lưng càng lúc càng còng xuống. Nó đang nhanh chóng già đi, sắp đến lúc lìa đời.

Lúc này, thế giới bên ngoài sớm đã lâm vào cảnh xáo trộn dữ dội.

Mới đây không lâu, Đệ nhất sơn chém ra kiếm quang tuyệt thế vô song, giờ lại vang lên tiếng chuông của người kia, thật đúng là gây ra một cơn địa chấn ở khắp nơi trên Dương Gian.

Tất cả mọi người như được rửa tội, được hoàng chung đại lữ rót vào tai hay như được thanh tẩy. Cả hai lỗ tai của bọn họ đều chấn động, hồn quang dao động mãnh liệt.

Những sinh linh có tuổi thọ lâu đời nhất đều đang khẽ lầm bầm trong miệng, cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Cũng có người cảm thấy thương cảm, đó chính là những lão binh đã tàn phế biết rõ chân tướng. Đời này của bọn họ không còn đầy đủ tứ chi nữa do bị Đại Đạo chém giết gây nên.

“Lão binh không chết, chỉ dần tàn lụi mà thôi...” Có người thì thào.

Sau khi nghe thấy tiếng chuông, bọn họ hoàn hồn lại thì thấy nước mắt sớm đã giàn giụa. Một trong số họ run rẩy nói: “Tinh khí thần của chúng ta tồn tại vĩnh hằng, chỉ là không biết có thể hay không đợi đến lúc ngài lại xuất hiện trên đời. Người của thời đại chúng ta cũng không có còn lại mấy người.”

Giờ phút này, trong chốn trời đất tối mịt mùng kia, con thú khổng lồ màu đen đang hiến tế bằng cách đốt cháy chân hồn của chính mình. Đây đã là bước quan trọng nhất.

Nó lúc này cũng đang chảy dài nước mắt, trong miệng thì vẫn ngâm nga những hành khúc thởu xa xưa, giống như đang trở về thời đại mà bọn họ oai phong một cõi, là thế hệ hoàng kim xuất hiện trên thế gian.

Cuối cùng, đôi mắt nó từ từ mờ đi, đôi môi cũng không động đậy nữa, đầu dần gục xuống. Nó cố gắng nâng đầu dậy, muốn nhìn thêm lần cuối nam tử kia nhưng không thành. Nó đã già nua suy bại, không còn một tia khí lực nào, cũng không còn có thể cử động nữa, sắp biến mất vĩnh viễn.

Bình Luận (0)
Comment