Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2744 - Chương 2745: Thiên Đế Từ Trên Trời Rơi Xuống

Thánh Khư Chương 2745: Thiên đế từ trên trời rơi xuống

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Con đại hắc cẩu hung hăng nói, nhe răng trắng như tuyết, biểu hiện bất thiện.

“Mẹ nó…” Sở Phong cảm thấy, nếu đẳng cấp tiến hóa của nó cao hơn con cự thú màu đen này, hắn sẽ không nện chết nó, mà đánh cho đến khi nó gọi chủ nhân mới thôi.

Không thu phục nó không đủ để bình dân phẫn! Sở Phong nghĩ như vậy.

“Ngưuơi nói cái gì đấy? Lầm bà lầm bầm, có ý gì?” Ánh mắt đại hắc cẩu một lần nữa để mắt đến hắn.

Đồng thời, nó đã móc được tiểu mộc mâu màu đen từ trong dược lô ra, cũng không bị mục nát, vẫn là hình dáng ban đầu.

“Dù nói như thế nào, đây cũng là Tam Sinh Dược. Nếu không phải lô tinh túy chí bảo này không thể tiếp tục bị lãng phí, ta đã luyện một lò Tam Sinh Cứu Mệnh Dược rồi.”

Nó liếm miệng, có chút tiếc nuối.

Sau đó, ánh mắt của nó bốc lên dị quang: “Chỉ dựa vào tính cách của ta, những thứ đã qua tay của ta mà trả lại thì không phù hợp với phong thái của ta rồi.”

Sau đó, nó lập tức há miệng cắn một cái lên tiểu mộc mâu màu đen.

“Cái gì?” Sở Phong ngẩn người.

Sau đó, hắn kêu to, bởi vì tiểu mộc mâu đã bị biến hình. Miệng của con chó này đúng là lợi hại, răng cực kỳ sắc bén, ngay cả mộc mâu cổ quái như thế cũng có thể bị cắn thủng.

Sở Phong đã từng làm đủ thí nghiệm, nhưng tiểu mộc mâu màu đen vẫn không bị phá hủy, có thể tùy tiện xuyên thủng tất cả mọi ngăn cản.

Tuy nhiên, bây giờ, tâm của hắn đang chảy máu. Con chó đen kia đã ăn hết một đoạn.

Đây là tính cách ác liệt trời sinh, có thể nói là bản tính khó dời, chưa từng chịu ăn thiệt, cái gì cũng phải lấy một ít.

“Phì, thứ này đúng là có độc đúng như trong ghi chép, cũng may mà ta có phòng bị.” Đại hắc cẩu hậm hực nói.

Sở Phong hoàn toàn bó tay, nghẹn họng nhìn trân trối.

Nó là loài chó gì thế? Biết là có độc, khả năng rất nguy hiểm nhưng nó vẫn ăn?

Nó không chịu thiệt, cái gì cũng phải lấy lại một ít. Tính cách của nó khiến cho nó không thể không há cái miệng đen, biết có độc nhưng nhất định phải thử một chút.

Đối với điều này, Sở Phong chỉ có một đánh giá. Đáng đời! Tại sao không độc nó nửa thân bất toại luôn đi?

“Cho ngươi cái thứ rách nát này đây.” Đại hắc cẩu ném tới, mộc mâu màu đen xuyên qua hư không, băng qua khoảng cách ức vạn dặm, cuối cùng truyền tống đến trước mặt Sở Phong.

Sở Phong cầm lấy tiểu mộc mâu, nhanh chóng đánh giá cẩn thận, lập tức khóe miệng co giật. Bên trên tiểu mộc mâu màu đen rõ ràng xuất hiện một loạt dấu răng, hơn nữa còn rất sâu.

Hắn tràn ngập oán niệm. Đây là một món đồ không tệ, lại cực kỳ tinh xảo. Kết quả bây giờ lại bị chó gặm. Mẹ nó, lại hợp với tình hình.

“Được rồi, để ta đưa ngươi trở về.” Con cự thú màu đen nói. Nó tiến hành các loại chuẩn bị, vận dụng môn đạo đặc biệt, mở ra cánh cửa truyền tống cỡ lớn.

“Ngươi đi đi.” Đại hắc cẩu nói.

Một cánh cửa sâu thẳm xuất hiện trước mặt Sở Phong, sau đó hắn ngã nhào một cái, không tự chủ mà rơi xuống.

Nói là cánh cửa, thật ra là một cái hố. Sở Phong bị mất trọng lượng, cảm giác trời đất quay cuồng, giống như một người từ ba mươi ba tầng trời bị người ta một cước đá rơi xuống phàm trần.

“Lần này ta đặc biệt dụng tâm truyền tống, hẳn sẽ không đưa ngươi trở về nguyên địa mà truyền tống vào trong mảnh đất quỷ dị kia, thuận tiện cho việc tìm thuốc, cũng không bị chết dọc đường.” Con cự thú màu đen hơi chột dạ nói.

Tiếp theo, nó lại lẩm bẩm: “Một gương mặt cổ quái như vậy, đoán chừng không phải tướng đoản mệnh.”

Quan trọng là, nó tuyệt không tị húy, hình chiếu vẫn hiển hóa bên trong đường hầm, được Sở Phong cảm nhận rõ ràng.

Một khắc đó, trước mắt Sở Phong biến thành màu đen, muốn phun ra một ngụm máu. Con chó đen này tính làm gì thế? Có cách hành sự như vậy sao? Quá xấu hổ và ghê tởm.

“Con chó chết tiệt kia, ngươi hại ta. Ngươi không muốn tìm đế dược, không muốn ta giúp ngươi tìm Nữ đế sao?”

“Đã bao nhiêu năm rồi, không ai dám mắng ta như thế, ngươi là người đầu tiên. Hôm nay, bổn hoàng sẽ để cho ngươi biết vì sao bông hồng lại đỏ. Phương vị bị chệch, cho nên ngươi mới bị đưa vào đường hầm đó.”

Chỗ Thiên đế biến mất cực kỳ nguy hiểm. Năm đó, không ai đào được đến đáy hố.

Đương nhiên, vừa nãy phương vị tọa độ bị thay đổi, đại hắc cẩu hối hận vô cùng, vội tranh thủ thời gian sửa lại. Nó thật không dám loạn giày vò.

Bây giờ, chính nó cũng không dám đi, sợ gặp phải tai họa lớn.

Cùng lúc đó, cơ thể của nó chấn động, cảm thấy cơ thể của người đàn ông bên cạnh run nhẹ, lại càng sợ hơn, không dám dừng lại.

“Ta cần dùng đồng quan kia trấn tà.”

Nó mang người đàn ông kia và tàn chuông quả quyết lên đường, không quan tâm Sở Phong nữa.

“Hy vọng lần này đáng tin cậy, không truyền tống sai lầm, để hắn có thể tiến vào trong đất tìm thuốc.”

Nó chạy đi.

Không bao lâu sau, nó nhìn thấy vũ trụ hắc ám âm u đầy tử khí. Lạc ấn đồng quan kia chân thật như vậy, cự thú màu đen khẽ than một tiếng. Nó không biết đồng quan thật trôi về phía nào, phải chăng đã rời khỏi thế giới này?

“Đoạn Đại Khanh, không biết ngươi có tìm được Tam Sinh Dược ở một đường khác hay không? Vị đồng quan kia tổn thương nặng như vậy sao? Hắn ta vô địch ngút trời, lẽ ra không nên như vậy mới đúng. Hắn ta cũng cần đế dược sao?”

Nó cảm thấy ảm đạm vô cùng.

Vèo một tiếng, nó cứ thế mà biến mất, mang theo người đàn ông trung niên kia chui vào hư không băng lãnh kia. Nó muốn đuổi theo vết tích đồng quan, một đường mà đi, tìm đến người kia.

Sở Phong mang theo oán niệm, không ngừng nguyền rủa, nhanh chóng rơi xuống bên trong lỗ sâu.

“Tên chó chết kia muốn truyền tống ta đi đâu chứ? Thiên hạ đệ nhất hung địa hay là ách thổ cổ kim đáng sợ nhất?”

Hắn kêu to, trong tay mang theo hắc mộc mâu và một nắm đất luân hồi, tùy thời chuẩn bị đánh ra đại sát khí.

Sở Phong hoàn toàn trống rỗng, trong lòng không chắc, không biết con đường phía trước như thế nào, cuối cùng sẽ đến đâu.

Hắn động viên chính mình, âm thanh trầm thấp nhưng lại vô cùng trịnh trọng và nghiêm túc, ở nơi đó phát ra tiếng, âm vang hữu lực.

“Một Sở Thiên đế từ trên trời rơi xuống, ta sẽ trấn áp kẻ địch của mọi thời đại.”

Sau đó, hắn từ bên trong cái hố rơi xuống, mang theo cuồng phong, một đầu rơi thẳng xuống dưới.

Mẹ kiếp! Sở Phong nguyền rủa. Hắn vẫn còn cách mặt đất rất cao mà. Với cảnh giới hiện tại của hắn, ở dương gian sẽ không tính là phi hành, mà là ngã chết tươi.

Nếu thật sự bị ngã, cũng quá mất mặt rồi, chết không nhắm mắt.

Sở Phong tranh thủ thời gian lấy ra bảo phiến luyện chế từ cánh chim, tranh thủ quạt trên không trung. Đáng tiếc, nó chỉ là một cánh quạt, không cân xứng. Sau đó, hắn lại tiếp tục ngã xuống đất.

Bình Luận (0)
Comment