Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cự thú màu đen giơ hai chân lên: “Đây được coi là gì chứ? Ngươi nên biết rằng, chúng ta ngay cả Thượng Thương Tiên Đô cũng đã giết qua. Ngươi có biết đó là sinh vật gì không? Đẳng cấp không thể tưởng tượng được, sớm không còn là Tiên Vương đọa lạc tầm thường. Bây giờ, ta bảo ngươi đi thăm dò một số cổ địa hạ diện Thượng Thương mà thôi, đáng là gì chứ?”
Sở Phong rất muốn cầm cái đuôi rụng lông của nó mà ném nó ra ngoài. Nói nghe sao dễ dàng như vậy? Không phải nó còn chưa thăm dò được đến cuối cùng sao?
Hơn nữa, Sở Phong tin rằng, đằng sau luân hồi và bên dưới phù thổ Tứ Cực nhất định có thứ đồ vật kinh khủng vang dội cổ kim, ngay cả đám người cự thú màu đen cũng chưa thăm dò được.
Còn nữa, ai có thể tin đồ ở những nơi đó kém hơn so với Thượng Thương Tiên?
Sau khi cự thú màu đen nghe được những lời này, không khỏi im lặng, khó có được lúc không phản bác. Nếu có thể tùy tiện dẹp yên, nó đã không phát sầu.
“Ta mặc kệ, ta giao cho ngươi đấy. Đây là khảo nghiệm của ngươi. Ai bảo ngươi có gương mặt cổ quái. Nếu không, ngươi qua đây cho ta nhìn cẩn thận hơn.”
“Ngươi đi đi, ta không cần ngươi đưa ta trở về.” Sở Phong từ chối. Hắn hơi thất kinh. Hắn thật sự không dám đến gần con chó này, không biết nó muốn làm cái gì nữa.
“Tà môn.” Đại hắc cẩu nhìn chằm chằm hắn.
Sở Phong rùng mình, sau đó kêu lên: “Điều kiện thứ hai, muốn đi tìm nữ nhân nào, ngươi nói cho kỹ càng một chút, sau đó ngươi yên tâm mà lên đường đi.”
Nhắc đến nữ nhân kia, cự thú màu đen trở nên trịnh trọng, sau đó không tiếc ca ngợi. Đủ loại ca ngợi, kính nể đều thể hiện ra.
Cái gì là khinh thường cổ kim, cái gì là phong hoa tuyệt đại, cái gì là quốc sắc vô song, cái gì là kinh diễm thời gian…
“Ngươi nói quá đi. Đây là một người có máu có thịt sao? Thấy thế nào cũng giống như hư ảo, không tồn tại bên trong tuế nguyệt. Hơn nữa, ngươi bảo ta đi tìm vị Nữ đế này để làm gì? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta cũng quá kinh diễm, trong tương lai có thể sánh vai nàng mà đi, cho nên mới tác hợp ta đi tìm nàng?”
Nghe mấy lời nói không biết xấu hổ, không biết thẹn của Sở Phong, con cự thú màu đen đột nhiên ngẩn ra, gương mặt hóa đá đứng ngây tại chỗ, cằm muốn rơi xuống đất.
Phải mất một lúc lâu, cằm của nó mới rắc một tiếng phục hồi như cũ, mắt bốc ánh sáng màu xanh: “Được rồi, nhiều năm như vậy, ngươi là người đầu tiên dám nói với ta như thế. Ta đưa cho người một bản sơn hà đồ, tự ngươi đi tìm. Chàng thanh niên, ta xem trọng ngươi. Đến lúc đó, nếu ngươi đủ kiên cường, ngươi có thể lặp lại lần nữa trước mặt nàng những lời này.”
Nhìn con ngươi màu xanh của nó, Sở Phong hoảng sợ. Mặc dù nó đang cười nhưng hắn lại cảm thấy nụ cười đó tràn đầy ác ý. Con chó này hiển nhiên đang hại hắn.
“Có cái gì mà không dám. Không có chuyện gì mà ta không dám làm. Ngươi truyền đến sơn xuyên ấn ký đi, ta vẫn đang chờ để lên đường đây.”
Sở Phong vịt chết mạnh miệng.
“Tốt, tốt, tốt.” Đại hắc cẩu nói liên tục ba chữ tốt, cười tươi như hoa, răng nanh trắng như tuyết, ác ý vô tận cùng nhau hiện ra.
Một sơn xuyên đồ, một tọa độ ấn ký rất dài trong chớp mắt tiến vào tâm hải của Sở Phong.
“Được rồi, Sở Chung Cực ta phải lên đường. Ngươi tiễn ta một đoạn được không?” Sở Phong nói.
“Được, không thành vấn đề, ta tiễn ngươi một đoạn. Lên đường đi.” Đại hắc cẩu nhe răng, gương mặt tràn ngập ý cười, nhưng bất luận nhìn như thế nào cũng đều có chút khiếp người.
Sở Phong nhìn vẻ mặt này của nó, luôn cảm thấy nó sẽ không có ý kiến hay, khiến hắn cũng có chút lông tóc dựng đứng.
Nhưng hắn không thể không để cho con cự thú màu đen này đưa hắn trở về. Với cấp độ tiến hóa của hắn mà nói, hắn rất khó bước ra khỏi vũ trụ chết này.
“Ngươi cướp binh khí của ta, còn nấu nó thành thuốc, ngươi không nghĩ đến chuyện đền bù cho ta sao?” Sở Phong kéo dài thời gian. Thật ra, hắn đang đoán có phải con chó này đang giày vò hắn hay không.
“Đúng là mới mẻ! Lại có người yêu cầu bổn hoàng đền bù. Đã bao nhiêu năm rồi, chưa bao giờ có người như ngươi xuất hiện.”
Con đại cẩu màu đen nheo mắt nhìn hắn. Khi chớp mắt, chùm sáng màu xanh lại càng khiếp người. Nó không có hảo ý nhìn chằm chằm Sở Phong.
Sở Phong nhìn lại, trong lòng có chút áy náy.
Hắn cảm thấy có chút không đúng. Con chó này nhìn thế nào cũng không phải mặt hàng tốt. Nó nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ nó chưa hề ăn thiệt, cho nên nó mới không biết cái gọi là đền bù?
Mặc dù rất muốn nấu một nồi thịt chó đen nhưng Sở Phong vẫn không thể không gượng cười.
“Hắc lão đại, ta chỉ nói đùa thôi mà. Ta nói cho ngươi biết, mau tranh thủ thời gian đưa ta về nhà, ta lập tức đi tìm đế dược, sau đó đến nhà bái phỏng Nữ đế kia.”
Sở Phong không muốn đối mặt với nó, luôn cảm thấy ở chung với nó không có chuyện gì tốt.
Con ngươi xanh rờn của cự thú màu đen nhìn hắn chằm chằm thời gian rất lâu, cuối cùng thở dài: “Được rồi, ta vốn muốn tính toán với ngươi một phen, nhưng đế dược quan trọng, không thể đắc tội với ngươi được. Ngươi là người đầu tiên bổn hoàng không nhổ lông từ lúc khai thiên tích địa đến nay.”
Sau khi nghe xong, Sở Phong thật muốn tiến lên đánh cho nó một trận. Vốn con chó này đã cướp đồ của hắn mà?
Chuyện này là sao? Nó không biết xấu hổ dùng nguyền rủa cổ xưa nhất hù dọa hắn, bắt hắn đi tìm Tam Sinh đế dược, còn âm thầm muốn cướp bóc hắn một phen?
Tuy nhiên, hắn cũng hơi chột dạ. Trên người hắn có lọ đá, còn có ba hạt giống đều không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, không được để sơ sót. Nếu chẳng may bị con chó này đoạt mất, hắn thật sự là bánh bao thịt đánh chó.
Mà đúng là bánh bao thịt đánh chó thật.
Nếu thật sự phát sinh chuyện đó, hắn khóc cũng chẳng có chỗ để khóc.
“Được rồi, không chỉ như vậy, bổn hoàng ta đồng thời còn cho ngươi binh khí rách kia, trả mộc mâu lại cho ngươi.” Cự thú màu đen nói, sau đó nhô cái móng vuốt lớn của mình tìm kiếm tiểu mộc mâu màu đen.
Sắc mặt Sở Phong vô cùng khó coi. Nó đã bị hầm thành cháo, còn có thể vớt ra từ trong nồi sao?
“Ta nói cho ngươi biết, thật ra lần này ngươi đã gạt ta. Loại thuốc dở tệ này hoàn toàn không có hiệu quả, còn khiến ta nấu uổng công một trận, tổn thất một nồi không ít tinh hoa linh túy của thiên địa. Ta đoán chừng, dược tính lưu lại cùng lắm cũng chỉ luyện được một lần nữa mà thôi, đồng thời ta còn phải bỏ thêm một ít tích lũy của ta nữa. Suy nghĩ lại, ta cảm thấy tức giận vô cùng. Bổn hoàng thật muốn một bàn tay đập chết ngươi.”