Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hắn ta vì phục sinh, vì muốn gặp lại những người kia, cho nên mới tái diễn luân hồi.
Cuối cùng, hắn ta từ trong thời đại trước Đế lạc tìm được manh mối.
Chỉ là, người được phục sinh, sinh linh được tìm về vẫn là những cố nhân kia sao? Vẫn là người mà vị tiền hành giả muốn gặp lại sao?
Bởi vì có một loại nghịch lý.
Ngươi tin luân hồi, ngươi sẽ tin vào chuyện người chết chuyển sinh trở về.
Nhưng nếu ngươi không tin, người mà ngươi tìm được thật sự là bọn họ sao?
Người đàn ông trung niên bên cạnh cự thú màu đen đã từng tranh luận kịch liệt cùng với một vị Thiên đế khác, cũng đã từng nghiêm túc thảo luận với Nữ đế.
Sự phức tạp đáng sợ trong đó khó có thể lý giải và tưởng tượng.
Không tin luân hồi, nếu không kiểm chứng những điều đáng sợ nhất mà chỉ hiểu và giải thích luân hồi từ khía cạnh xấu, hậu quả sẽ rất nặng nề.
Có người cho rằng, mặc cho ngươi tuyệt đại vô song, thông cổ tuyệt tiến, trên trời dưới đất vĩnh viễn không địch lại, nhưng ngươi lại tái hiện luân hồi, lại tích tịnh thổ, người mà ngươi tìm về cũng chỉ là người gánh ký ức năm đó mà thôi, còn bản thân thật ra đã đổi thành vật dẫn.
Cái này giống như phục chế, một lần nữa khắc tin tức vào bên trong vật dẫn.
Nhưng thật là người năm đó sao?
Vị tiền hành giả có tin vào luân hồi không?
Có lẽ, hắn ta hiểu được sâu hơn, biết tất cả mọi chuyện, vẫn không oán không hối như cũ, chỉ muốn gặp lại những gương mặt quen thuộc, muốn nghe lại tiếng cười, giọng nói của bọn họ mà thôi.
Bởi vì, một mình hắn ta quá cô đơn và thê lương.
Tuy nhiên, hắn ta cũng hiểu, cho nên, sau khi đăng thiên, hắn ta một lần nữa ngồi đồng quan phiêu du qua biển, tắm trong máu tổ tiên, xuyên qua tất những kẻ chặn đường cướp của, đi chém giết, đi chinh chiến.
“Khó trách hắn ta lưu lại bóng lưng cô đơn như vậy.” Cự thú màu đen nói nhỏ.
Tuy nhiên, nó nghĩ đến một lý luận khác. Nó không tin luân hồi, nhưng nó tin vào sức mạnh bản thân, nhất định có thể đoàn tụ tất cả.
Cơ thể tan rã, năm tháng đã qua, hồn quang vạn cổ đã bị thiêu đốt vĩnh viễn, liệu tất cả có thể thực sự đoàn tụ?
Cự thú màu đen lắc đầu, không muốn nghĩ đến chuyện xưa của vị tiền hành giả đó nữa.
“Tam Sinh đế dược cũng có khả năng nằm dưới mặt đất Tứ Cực, cũng là thổ nhưỡng sinh tồn. Năm đó, chúng ta đã từng giết qua nơi này. Đáng tiếc, bây giờ nghĩ lại, ta cảm thấy hối hận. Bên dưới hẳn còn càn khôn khác, còn có cửa ải mật địa sau cùng.”
Cự thú màu đen nói. Nó thật sự hoài nghi những địa phương đó đều có điểm đáng sợ cổ quái, nhưng bọn họ lại không thăm dò đến cùng.
Hiện tại, bọn họ đã bất lực chinh chiến, đã sớm chết hết và tàn lụi.
Cho dù năm đó, bọn họ cũng phải hao phí rất nhiều tinh lực và trả giá nặng nề, thậm chí huyết dịch Thiên Đế văng tứ tung.
Đột nhiên, Sở Phong lên tiếng: “Thiên nan táng giả, yểm mai tứ cực phồ thổ gian, dẫn đại không chi hỏa, nạp cổ trụ chi viêm, phần chi.”
“Ồ, ngươi cũng biết mấy chuyện này sao? Ngươi đã từng nghe qua giai thoại này rồi à?”
Năm đó, nó và các vị Thiên Đế cũng đã từng đi theo thuyết pháp này, muốn tìm tòi nghiên cứu, đào ra những đồ vật cổ quái, nhưng sau những trận chém giết thảm liệt và liều mạng, chung quy cũng không tìm được thứ muốn tìm. Bây giờ xem ra, bọn họ đã gần trong gang tấc nhưng lại bỏ qua.
Cự thú màu đen hối hận vô cùng. Năm đó, nếu bọn họ kiên trì thêm chút nữa, cẩn thận tìm kiếm một phen. Nói không chừng có thể giết đến một mật thất khác trong đất.
Có đôi khi, chân tướng rõ ràng chỉ còn cách một tầng giấy mỏng nhưng lại lơ đãng bỏ qua.
Con cự thú màu đen nhớ lại một số nơi, ví dụ như đầu nguồn hồn hà, mặt đất Tứ Cực, hình như cũng có một cửa ải chung cực của riêng mình. Bây giờ bọn họ mới phát hiện ra dấu hiệu này. Năm đó, bọn họ không có đường xâm nhập vào, cho nên bọn họ đã rút lui.
Đương nhiên, nếu có đường, nếu bọn họ xông vào, nói không chừng sẽ có thảm trạng xảy ra, chú định sẽ đẫm máu.
Dù sao, vị tiền hành giả năm đó cũng có sự sơ sót, cũng không chú ý đến đồ vật của Đế lạc đang ngủ đông.
Mỗi khi nghĩ sâu hơn, con cự thú màu đen liền không rét mà run. Rốt cuộc nó là cái gì? Tại sao lại giấu ở những nơi yêu tà đến cực điểm như thế? Có mưu tính gì sao?
Mỗi khi nghĩ đến đường luân hồi đã thật sự tồn tại trước thời kỳ Đế lạc, con cự thú màu đen liền run rẩy. Nếu do thiên địa tự nhiên sinh ra thì cũng thôi đi, còn nếu có người kiến tạo ra nó, vậy thì đáng sợ quá.
Có lẽ, tiền hành giả một mình ngồi trên đồng quan đi xa chính là vì cảm nhận được một số việc, muốn có một hành động nào đó hay sao?
Ngoài ra, Tứ Cực phù thổ rốt cuộc dùng để đốt cháy sinh linh nào? Đồ vật này cũng tà môn và kinh khủng vô cùng, không cách nào ước đoán, không thua kém gì bí mật đằng sau luân hồi.
Nhất thời, đại hắc cẩu nghĩ đến rất nhiều chuyện, mà cũng nghĩ rất xa.
Sở Phong trơ mắt nhìn hình chiếu của nó, cũng không trông cậy nó sẽ giải hoặc cho hắn. Hắn chỉ muốn nó nhanh chóng đưa hắn trở về. Nhìn thế nào nơi này cũng giống như một vũ trụ chết, khô cạn và hủy diệt không biết bao nhiêu năm.
“Những mật thổ mà ta nói vừa nãy, ngươi đã nhớ kỹ chưa? Nếu thế gian đã có Tam Sinh đế dược, khẳng định cũng sẽ có tam ngũ xử địa kia. Ngươi nhất định phải cẩn thận đi tìm.”
Đại hắc cẩu nhe răng, lộ ra răng nanh trắng như tuyết nhưng không trọn vẹn. Nụ cười của nó thấy thế nào cũng có chút âm hiểm, minh xác cảnh cáo Sở Phong, tìm không thấy, hắn nhất định sẽ gặp phải nguyền rủa ăn mòn mạnh nhất từ trước đến nay.
Sở Phong thật sự muốn tìm người cùng nhau ăn một bữa lẩu thịt chó đen cho thống khoái. Nếu không, toàn thân của hắn sẽ cảm thấy không thoải mái chút nào. Đương nhiên, nếu bây giờ cho hắn đánh con hắc đại cẩu lưng còng kia một trận, hắn cũng có thể xả được giận.
Tuy nhiên, hắn cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút mà thôi.
Nhất thời, hắn cảm thấy con đường phía trước mênh mông quá, nhân sinh trở nên u ám vô cùng.
Nên biết rằng, Thiên Đế mà con chó đen kia nhắc đến cũng chưa giết đến cửa ải cuối cùng, cũng không để lộ chân tướng. Điều này nói rõ cái vùng đất quỷ dị kia tà môn đến cỡ nào? Làm sao mà hắn vượt qua được?
Đây là ngược cẩu hay là ngược nhân vậy?
Sở Phong rất muốn nói đạo lý với con cự thú màu đen, nói hắn cũng không bị điên, cũng không cho rằng một mình hắn có thể sánh vai với mấy vị Thiên Đế, có thể giết đến khu vực chung cực chưa từng có người đặt chân đến.