Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng trong cơn tuyệt vọng trước mắt, trong lòng con thú cũng gợn lên sóng to gió lớn. Liệu đế mệnh đã hư hư thực thực tái hiện, hay chỉ là bộ thân thể này vẫn còn bản năng mà ngày xưa đã bảo lưu lại?
Đây là hi vọng của nó. Nó luôn vững tin rằng cuối cùng cũng có một ngày nam tử này lại xuất hiện, lại trở về!
“Đây chỉ là Tam Sinh dược, không phải Tam Sinh đế dược. Xem ra chừng đó thời gian và dược liệu vẫn chưa đủ, ta phải tìm cho được Tam Sinh đế dược!”
Nói đến lời này, thân thể còng xuống của nó bỗng thẳng dậy, hình ảnh lại quay đến vũ trụ nguyên thuỷ đã tan hoang nơi Sở Phong đang đứng, nói: “Ta giao cho ngươi một nhiệm vụ, nếu làm không được thì ta sẽ nguyền rủa ngươi cả một đời!”
Sở Phong đang suy ngẫm thăm dò, nghe đến vậy liền ngẩng phắt đầu dậy. Hắn nhìn thấy con con thú khổng lồ màu đen xuất hiện trở lại một cách rõ nét.
Nhưng phía bên kia đang nói cái quỷ gì thế? Muốn giao cho hắn nhiệm vụ, mà làm không xong thì nguyền rủa hắn?
Chuyện này là sao? Con quái vật màu đen xui xẻo này từ đâu rớt xuống vậy, bắt hắn làm việc rồi còn uy hiếp hắn như vậy?
“Dựa vào cái gì?” Hắn lẩm bẩm.
“Không làm theo lời ta, ngươi sẽ thảm lắm đấy!” Con con thú khổng lồ màu đen kia nhe ra hàm răng không còn nguyên nhưng vẫn trắng ởn.
“Ngươi là chó sao, nói trở mặt liền trở mặt?” Sở Phong rất muốn nói như vậy, nhưng sau đó, nhờ chất lượng hình ảnh lần này rõ nét hẳn lên nên hắn mới ngạc nhiên phát hiện nó đúng thật là một con chó đen lớn.
Sau đó, hắn liền ngậm miệng.
“Thứ nhất, ngươi đi tìm cho ta Tam Sinh đế dược!”
Còn thứ nhất, chẳng lẽ còn có thứ hai hay sao? Sở Phong liếc mắt nhìn nó, đồng thời nhỏ giọng nói ra.
“Ừm, cám ơn ngươi đã nhắc nhở ta, đúng là còn có điều thứ hai nữa đấy.” Con chó đen gật gù đắc ý, khom lưng lại, giương nanh múa vuốt nói.
Chậc! Sở Phong oán thầm, muốn tự nguyền rủa mình luôn cho rồi.
“Cho ngươi một manh mối, hãy đi tìm Nữ Đế!” Lúc này, chó đen lại nói rất trịnh trọng. Trông nó vô cùng nghiêm túc, giống như là đang nói đến một chuyện trọng đại đủ để viết lại lịch sử của cả chốn trời đất này vậy.
“Hử?”
Đột nhiên, chó đen lớn cảm giác thấy khối thân thể bên cạnh mình của nam tử kia lại nhúc nhích.
Làm sao vậy, chẳng lẽ lại có biến cố quỷ dị gì xảy ra?
Nó sợ hãi trong lòng. Sau đó, nó lập tức mở ra toạ độ không gian của nơi nào đó. Trong thoáng chốc, Sở Phong hình như nhìn thấy một bộ quan tài bằng đồng cổ đang trôi nổi ở đó.
“Trấn tà!” Lúc đầu nó khẽ quát, sau đó lại hét lớn.
Đại hắc cẩu đang sợ và lo lắng cho thi thể nam nhân trung niên. Vừa rồi hắn ta bỗng nhiên nhúc nhích, cho nên nó quả quyết mở ra không gian, ở đó mơ hồ nhìn thấy một cái đồng quan.
Thật ra, đây chẳng qua chỉ là lạc ấn sau cùng của đồng quan đã thực chất hóa, hiện hình mà ra, trấn áp vũ trụ hùng vĩ mà hắc ám.
Năm đó, đồng quan rời đi, không biết điểm xuất phát, không biết điểm cuối cùng, một mình trôi nổi.
Hiện tại, đại hắc cẩu mở ra không gian, muốn mang theo người đàn ông trung niên vào trong đó.
“Khoan đã, hãy đưa ta trở về.” Sở Phong gọi.
Hắn nhìn thấy đồng quan. Thông qua hình chiếu mà còn có khí thế như vậy, khiến cho hắn không khỏi giật mình.
Sở Phong có cảm giác rất quen mắt. Bên trong ấn tinh thần, hắn đã nhìn thấy quan tài này mai táng một người, không biết điểm xuất phát, không biết điểm cuối cùng, chẳng có mục đích lữ hành.
“Ngươi có đồng ý hai điều kiện kia không?” Cự thú màu đen hỏi.
Sở Phong rất muốn đánh chó. Có thể có được tiểu mọc mâu màu đen đã là một việc ngoài ý muốn. Bây giờ hắn đi đâu tìm thứ có phẩm chất kỳ quái hơn Tam Sinh Dược chứ?
Còn nữa, Nữ đế kia là ai, hắn còn chưa gặp qua, càng không nghe nói qua.
“Loại thuốc này mọc ở nơi nguy hiểm nhất thế gian. Tam Sinh Dược cao đến trình độ đế dược, nhất định có liên quan đến thời đại Đế lạc lúc trước. Nếu là thật, nó chỉ có ở những nơi yêu tà nhất. Chỉ có như vậy, nó mới có thổ nhưỡng để sinh tồn.” Cự thú màu đen phỏng đoán.
Sở Phong nguyền rủa. Ai cũng muốn tránh mấy chỗ đó, bây giờ nó còn bảo hắn đến đó hái thuốc?
Hơn nữa, nơi đó ngay cả con cự thú màu đen này còn phải kiêng kỵ. Không cần nghĩ, đó chính là nơi thập tử vô sinh.
“Đáng tiếc, năm đó ta từng đánh vào luân hồi, giết đến bờ hồn hà u ám mà đục ngầu, cứ tưởng là đến điểm cuối cùng. Bây giờ xem ra, còn có con đường ẩn phía trước, không phải cửa ải cuối cùng. Có lẽ nơi đó có ghi chép bí mật gì về thời gian trước Đế lạc.”
Nó lắc đầu, vô cùng tiếc nuối. Năm đó, bọn họ đã cách cửa ải cuối cùng rất gần, nhưng chung quy vẫn chưa giết đến điểm cuối cùng.
Mặt Sở Phong tái lại. Con chó này điên rồi sao?
Muốn hắn đến đó tìm thuốc?
“Vị tiền hành giả kia đã từng khắc chữ ở chỗ sâu luân hồi, nhắn cho người đời sau, muốn tất cả mọi người phải tỉnh táo. Luân hồi cực điểm có lẽ sẽ sinh biến, quả nhiên nói không ngoa.” Cự thú màu đen trầm tư, cứ đứng đó mà lẩm bẩm, giống như đang lo lắng cái gì đó.
Năm đó, bọn họ giết vào bờ hồn hà đáng sợ, không ngừng tiến lên. Bên trên một tảng đá ngầm, bọn họ nhìn thấy chữ được khắc lên, là di ngôn cảnh thế của vị tiền hành giả kia.
Đáng tiếc, vị tiến hành giả kia cũng chỉ là hoài nghi. Năm đó, hắn ta vội vàng lên đường, cũng không phát hiện được chứng cứ gì.
Cự thú màu đen run rẩy. Nó biết rõ vị kia lợi hại, một người ngồi trên đồng quan, nhìn chư thiên vạn giới nhuốm máu, cô độc đi xa. Trước khi đi, hắn ta cường đại đến nhường nào? Thế nhưng, ngay cả người kia cũng sơ sót, không bắt được sinh biến quỷ dị cực điểm của luân hồi.
Cự thú màu đen cực kỳ hoài nghi, thời gian trước Đế lạc có vật gì đó rất ghê gớm và kinh khủng lưu lại, đẳng cấp quá cao, khiến cho vị tiền hành giả kia không tìm được.
Đương nhiên, vị tiền hành giả kia hẳn có cảm giác. Nếu không, hắn ta sẽ không cảnh cáo hậu nhân.
“Ngay cả hắn ta cũng cảm thấy vấn đề có khả năng rất nghiêm trọng, hắn ta để lại cảnh báo, đồng nghĩa với việc này đáng sợ đến cỡ nào? Đáng tiếc, hắn ta còn có sứ mệnh quan trọng hơn, không thể không lên đường.”
Con cự thú màu đen suy nghĩ.
Theo truyền ngôn, cái gọi là luân hồi chính là vị tiền hành giả kia móc ra từ trong di tích của Đế lạc.
Năm đó, vị tiền hành giả kia quá đáng thương và thê lương, thân tử hiến tế, huynh trưởng huyết tế, một đám cố nhân tàn lụi, chỉ có mấy lão binh theo sau lưng, nhưng cuối cùng cũng qua đời, chư thiên phía trước gần như không còn gặp được người nào quen thuộc nữa.