Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2740 - Chương 2741: Là Huynh Trở Về Rồi Sao? (2)

Thánh Khư Chương 2741: Là huynh trở về rồi sao? (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Con thú khổng lồ màu đen khàn giọng kêu. Nó sắp chết rồi, sau khi đốt cháy hồn quang của chính mình, nó giãy dụa đến giờ phút này đã coi như là kỳ tích. Chẳng qua là nó không muốn qua đời, muốn nhìn thêm một lát, chỉ là không nghĩ đến chuyện người nó đợi đến không phải là người mà nó quen thuộc, mà lại là kẻ địch!

Hoặc có lẽ vẫn là nam tử đó, nhưng đã hắc hóa.

Nam tử trung niên lạnh lùng vô tình cúi đầu nhìn hắn, sau đó chậm rãi giơ lên một bàn tay, muốn chộp lấy nó. Trông hắn lúc này thật lãnh khốc vô tình, sát ý vô biên.

Coong!

Đúng lúc này, chiếc chuông hỏng bỗng chuyển động. Nó tự lắc mình, một tiếng chuông vô cùng chói tai phát ra, giống như có thể sửa cả thiên mệnh, cắt đứt cả thời gian!

Tiếng chuông hóa thành gợn sóng, đánh vào trong cơ thể của nam tử kia.

Hắn đột nhiên chấn động, trong chớp mắt, động tác của hắn cứng lại, đồng thời có một tiếng chuông nhu hoà cũng xông vào cơ thể của con thú khổng lồ màu đen, giúp nó kéo dài tính mạng.

Nhân cơ hội này, lửa hồn sắp bị dập tắt của con thú khổng lồ màu đen tạm thời ổn định lại, bảo lưu lại “một hơi” cuối cùng. Nó chật vật ngẩng đầu lên nhìn nam tử kia.

Hắn thế này là làm sao? Đôi mắt hắn thế mà lại có màu màu tím sẫm, thâm thúy mà yêu tà đến đáng sợ!

“Không phải hắc ám, không phải hắc hóa, nhưng... vẫn là vấn đề lớn!” Nó run rẩy. Ngoại trừ các loại năng lượng hắc ám và vật chất u ám, còn có thể là những thứ khác nữa.

Năm đó, bọn họ gặp quá nhiều thứ quỷ dị!

Coong!

Chiếc chuông hỏng lại rung lên, khiến cho những tia chớp màu đỏ sẫm đầy trời đều tán loạn, bóng tối vô biên cũng bị xé rách. Tiếng chuông như gột rửa cả thế gian.

Mà điều kinh người nhất chính là nam tử trung niên này. Màu tím sẫm trong mắt hắn đã dần nhạt lại, thân thể của hắn cũng đang kịch liệt chấn động, cơ thể hắn giống như là đang kháng cự lại điều gì đó.

Hình như còn có một luồng khí tức hư thối vẫn chưa hoàn toàn phục hồi sức sống, nhưng lại khiến thân thể này khôi phục linh tính, giúp nó chống cự và ngăn trở điều gì đó.

Tiếng chuông hỏng lại vang lên, tới lúc cuối cùng liền hóa thành một vệt sáng, nối liền với nam tử trung niên kia. Hai bên giao hòa, không ngừng chấn động.

Vào lúc này, nam tử trung niên thu lại kia bàn tay định giơ ra lúc nãy, không tiếp tục lấy chút tàn hồn sinh mệnh cuối cùng của con vật khổng lồ màu đen nữa.

Đồng thời, hắn chậm rãi giơ tay lên, chộp về chính trái tim của mình. Một dòng máu đen chảy ra, tiếp đó lại có một dòng máu tím pha lẫn sắc xanh bắn ra.

Xoẹt!

Một luồng địa khí tức hủy thiên diệt hiện lên, trời cao nổ lớn, đều là bởi hành động của nam tử trung niên này. Cơ thể của hắn giống như có một loại bản năng đang huỷ diệt thứ ở trong cơ thể không thuộc về mình kia.

Trong chớp mắt, bàn tay kia lại phát sáng, không lẽ là thần uy ngày xưa xuất hiện rồi sao? Con thú khổng lồ màu đen sau khi thấy được chuyện này thì lệ nóng tuôn rơi, phảng phất như lại được trở về những năm tháng còn ở trên đỉnh cao chói lọi.

Bàn tay tái nhợt đột ngột chấn động. Trong cơ thể của nam tử kia bỗng bốc ra một luồng khói xanh kỳ quái, cùng với một tiếng kêu yêu dị mà đáng sợ, giống như là một sinh linh vừa chết đi, bị thứ gì đó xoá sổ và huỷ diệt.

Cuối cùng, nam tử này chậm rãi ngã ngồi xuống, đưa lưng về phía con thú khổng lồ màu đen, dần dần nằm yên trên chiếc chuông hỏng.

Một luồng khí thối rữa lại lan ra, mùi hương thơm ngát toả ra từ thân thể của nam tử trung niên kia nhờ hấp thu Tam Sinh dược đã hoàn toàn biến mất.

Con thú khổng lồ màu đen đau đớn khôn cùng. Nó biết, lần này lại thất bại, không cứu sống được nam tử trung niên này.

Nhưng rất nhanh, trong cơn tuyệt vọng, nó lại sinh ra một tia hi vọng, run giọng nói: “Trong quá khứ từng có ghi chép rằng cả cơ thể và linh hồn đều vô cùng trọng yếu, cơ thể hình như cũng có một loại bản năng nguyên thuỷ nào đó, có thể thay thế linh hồn chi phối chân ngã (1). Lúc nãy... là huynh trở về sao?”

(1) Chân ngã: những đức tính tốt đẹp của một con người, bao gồm: từ bi, lòng thương người, thật thà, thiện lành...

Nhưng mà, không có người nào đáp lại nó.

Lúc này, nó thật sự không kiên trì nổi nữa. Một tia sinh cơ và chút hồn quang mà cái chuông hỏng cho nó trong lúc cận kề cái chết đang dần tan biến.

Tuy nhiên, chiếc chuông hỏng lại gióng lên, đồng thời, thân thể của người kia cũng đang rung động, không biết là do tiếng chuông gây ra, hay là do chính y tự cử động.

Cùng lúc đó, cái chuông hỏng đó phát sáng, cộng hưởng với người kia. Cả hai đều đang run lên, khó mà phân biệt được là do món binh khí thời xưa này đang thúc giục, hay là thi thể của nam tử kia đang tự mình rung động.

Đến cuối cùng, tiếng chuông dần chậm lại, cơ thể của nam tử kia dâng lên ánh lửa, giống như đang tôi luyện thứ gì đó. Một giọt chất lỏng chậm rãi nổi bồng bềnh lên trên.

“Khí tức và năng lượng của ta?” Trước khi chết, con thú khổng lồ màu đen bỗng thấy rúng động, run giọng khẽ nói.

Giọt chất lỏng kia không một tiếng động chui vào trong miệng của nó rồi biến mất bên trong cơ thể nó. Nó cảm giác hồn quang mà mình đã tự đốt cháy lúc trước và các loại vật chất căn nguyện đã luyện ra lại quay trở về.

Không chỉ như thế, còn có một giọt nước thuốc chui vào thân thể nó, bổ dưỡng cơ thể sớm đã khô héo, sắp hóa thành tro bụi của nó.

Đó chính là Tam Sinh dược mà nó vừa rót hết cho nam tử này, còn lo rằng lượng thuốc không đủ, nhưng bây giờ lại bị trả về một chút.

“Là huynh sao? Cái chuông hỏng này vẫn còn linh hồn của huynh, nó đang giúp ta?” Con thú khổng lồ màu đen sắp đến cửa tử rồi lại được cứu trở về, nó nghi ngờ nhìn về phía cái chuông.

Chuông khẽ ngân một tiếng, sau đó yên tĩnh trở lại.

Thế nhưng, con thú khổng lồ màu đen phát hiện thi thể của nam tử kia lại cử động thêm hai lần.

“Đại Đế!” Nó kêu to.

Ngay lập tức, nước mắt nó rơi như mưa. Nó cảm thấy đế mệnh đã từng trở về!

“Là huynh, nhất định là huynh đã trở về! Nhưng vì sao huynh còn chưa chịu thức tỉnh, huynh sống lại đi!” Nó đến lay lay khối thân thể đang tản ra mùi thối rữa kia.

“Huynh đã cứu ta, không muốn ta chết đi như vậy sao?”

“Hay đây chỉ là bản năng của khối thân thể này, muốn che chở ta thêm lần nữa?”

Con thú khổng lồ màu đen khóc lóc đau khổ. Nó biết, vô luận như thế nào, lần này chỉ có thể xem là thất bại, nam tử này không thể chân chính tái xuất trên thế gian.

Bình Luận (0)
Comment