Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2746 - Chương 2747: Lời Thề Chung Cực Giả (2)

Thánh Khư Chương 2747: Lời thề Chung Cực Giả (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Tuy nhiên, hắn là Đại thánh, danh xưng thần thoại trong thần thoại.

Cho nên, Sở Phong đã sớm cảnh giác, nhanh chóng cảm nhận được nguy hiểm.

Tuy nhiên, hắn vẫn rất “phối hợp”, giả bộ tinh thần hơi hoảng hốt, muốn kiểm tra xem đối phương có bao nhiêu lợi hại.

“Ngươi là đệ tử đệ nhất sơn sao?” Thập Vĩ Thiên Hồ hé đôi môi đỏ hỏi thăm.

Hồ ly tinh khôn, giảo hoạt, thông qua cuộc trò chuyện với đệ nhất sơn và một số dấu vết để lại, nàng hoài nghi Sở Phong không có quá nhiều liên quan đến đệ nhất sơn.

“Đúng.” Sở Phong làm ra vẻ tinh thần không phấn chấn nhưng lại rất kiên định đáp lại.

Hắn hơi kinh hãi. Thiếu nữ truyền nhân Thiên Hồ tộc kia không khỏi quá mạnh. Bởi vì hắn phát hiện một sự thật vô cùng đáng sợ. Cấp độ tiến hóa của đối phương chỉ là Kim Thân, nhưng trận vực tinh thần lại ảnh hưởng đến hắn.

Sở Phong có thể khẳng định, nếu hắn không phải là Đại thánh, tinh thần của hắn sẽ bị điều khiển hoàn toàn. Đối phương nói cái gì hắn đáp lại cái đó, không thể chống cự.

Điều này sao có thể? Hắn chưa từng nghe nói qua tiến hóa giả lĩnh vực Kim Thân có thể điều khiển Đại thánh.

Chỉ một thoáng, Sở Phong nghĩ đến một khả năng, mồ hôi lạnh gần như ướt sũng cả người.

Thiếu nữ đó có khả năng nghịch thiên, lấy được đạo quả trong truyền thuyết.

Nàng đã sớm thành Thánh nhưng cuối cùng bản thân tôi luyện, rèn luyện chân ngã, nấu luyện cảnh giới xuống lĩnh vực Kim Thân, danh xưng quá trình tu hành mạnh nhất trong lịch sử.

Trong lịch sử tiến hóa giả cũng có người như thế nhưng không nhiều, chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Tu hành như thế có thể so sánh nhục thân Phật Đà hành tẩu nhân gian.

Đây chính là nghiền ép, tái tạo chân ngã, nấu luyện Thánh nhân xuống Kim Thân. Quá trình này khó khăn đến cỡ nào?

Thiếu nữ Thiên Hồ tộc lại làm được. Làm được đến bước như thế chính là tình huống xưa nay hiếm thấy, thành tựu quá kinh thế.

Nếu để người ta biết được, tuyệt đối phải ghi vào trong sử sách.

“Buổi chiều, trận doanh Ung Châu xuất hiện sương mù, kẻ săn mồi ẩn hiện, còn ngươi thì biến mất. Rốt cuộc ở đó đã xảy ra chuyện gì?”

Âm thanh Thập Vĩ Thiên Hồ rất mềm mại, nhẹ giọng thì thầm, ngồi trong thùng tắm hỏi Sở Phong, nhưng vẫn mở ra trận vực tinh thần đặc biệt, tìm muốn hiểu chân tướng.

“Ta bị kẻ săn mồi thu vào một không gian đặc biệt, sau đó bất tỉnh. Về sau, không biết vì sao hắn ta lại ném ta ra.” Sở Phong đáp lại.

Đến lúc này, hắn đã thật sự hiểu rõ thực lực của thiếu nữ kia, không còn dám khinh thường nữa.

Đây là một hồ ly tinh có thiên phú tiến hóa cực kỳ dọa người.

Thế nhưng, nàng lại rất thấp điệu, chưa hề có tin tức về thành tựu chính quả thần bí của nàng truyền ra chiến trường ba bên.

Trong lòng Sở Phong sợ hãi. Hắn đã sớm quyết định, muốn đạp vào con đường này, nhưng không nghĩ đến có người còn sớm hơn cả hắn, hơn nữa còn thành công.

Lúc này, Sở Phong nghĩ đến chuyện mà đám người Lục Nhĩ Mi Hầu, Bằng Vạn Lý, Tiêu Dao đề cập khi mới gặp nhau. Bọn họ nói Chiêm Châu Nam bộ có một thiếu nữ, Thập Vĩ Thiên Hồ, không ai địch nổi trong lĩnh vực Kim Thân. Chỉ cần một ánh mắt cũng có thể áp chế đối thủ nghe theo hiệu lệnh của nàng, có thể nói là thuật mị hoặc cử thế vô song.

Trước kia, Sở Phong không để ý cho lắm, cho rằng cũng chỉ là thiếu nữ Hồ tộc cảnh giới Kim Thân mà thôi, tính là cái gì chứ. Nếu hắn gặp, hắn sẽ không sợ.

Nhưng bây giờ xem ra, hắn đã quá khinh thường Thập Vĩ Thiên Hồ. Đây chính là tồn tại tương ứng với Phật Đà hành tẩu nhân gian.

Một khi lấy được chính quả, cho dù nàng áp chế xuống cấp độ Kim Thân, thực lực của nàng tuyệt không phải Kim Thân, mà đạo hạnh còn đáng sợ hơn Thánh nhân.

Cái gọi là tái tạo cũng không phải tự phế, mà là nâng cao một bước, nhục thân và tinh thần đều đạt đến lĩnh vực hóa Phật hoàn mỹ, đăng phong tạo cực.

Thậm chí, Sở Phong hoài nghi, nàng có phải tu thành Đại thánh, sau đó áp chế và ma luyện bản thân xuống lĩnh vực Kim Thân hay không? Nếu đúng như vậy, nàng lại càng đáng sợ hơn.

Điều này không phải là không có khả năng. Thập Vĩ Thiên Hồ cho Sở Phong cảm giác vô cùng nguy hiểm.

“Thật kỳ lạ, ngươi chính là đệ tử đệ nhất sơn. Kẻ săn mồi bắt ngươi đi, vì sao lại thả ngươi ra? Điều này không có đạo lý.”

Thập Vĩ Thiên Hồ lẩm bẩm, cảm thấy mê hoặc. Tuy nhiên, chỉ trong nháy mắt, thần mang hiện lên trong mắt của nàng, hai chùm sáng hình rồng lại bay ra, rất khiếp người.

Tiếp theo, nàng lại dựa cơ thể trắng như tuyết của mình vào vách thùng gỗ, duỗi người ở tư thế vô cùng thoải mái: “A, ta thật sự quá khinh thường ngươi rồi. Thì ra tinh thần của ngươi lại ở cấp độ cao thâm như thế, suýt chút nữa đã lừa được ta. Đừng giả bộ nữa, ta biết ngươi còn rất tỉnh táo.”

Nàng uể oải, biểu hiện hoàn toàn không nguy hại chút nào, nhìn thấu trạng thái của Sở Phong, nhưng nàng vẫn rất bình tĩnh như cũ.

Sở Phong “đờ đẫn”, cũng không trả lời.

“Ngươi nhìn đi, ngươi xông vào bí phủ của ta, nhìn ta tắm rửa, lại còn nói mấy lời khó nghe. Ngươi có nên chịu trách nhiệm với ta hay không?”

Sóng mắt Thập Vĩ Thiên Hồ say lòng người, càng lúc càng kiều diễm, có thể nói là nhất tiếu bách mị sinh, chân chính điên đảo chúng sinh.

“Ta… chịu trách nhiệm.” Sở Phong máy móc đáp lại.

“Ồ?” Thập Vĩ Thiên Hồ kinh ngạc. Chẳng lẽ hoài nghi của nàng là sai lầm. Tên gia hỏa này vẫn trúng chiêu như cũ, tinh thần ngưng trệ?

“Vậy ngươi thề đi.” Nàng lạnh nhạt nói.

“Ta thề, nhất định sẽ chịu trách nhiệm với tuyệt đại mỹ nhân Thập Vĩ Thiên Hồ tộc. Cho dù nàng già, nàng mù, nàng không thể gánh vác cuộc sống của mình, nàng bị thương, bị tàn phế, mười cái đuôi của nàng bị gãy trụi lủi, cơ thể tiều tụy, bán thân bất toại, linh trí trong đầu hư mất…”

“Cút.” Thập Vĩ Thiên Hồ nhanh chóng cắt ngang. Lần đầu tiên nàng cảm thấy xấu hổ, sắc mặt đỏ lên. Nàng thật sự bị cái tên không biết xấu hổ kia làm tức giận. Tại sao hắn không nói hắn mà lại đổ tất cả thảm trạng cho nàng? Hắn tuyệt đối cố ý.

Nàng ý thức được tên khốn này đang giả bộ.

“Ngươi không thể cắt ngang ta như vậy. Đây chính là lời thề của một mỹ thiếu niên nhất định sẽ trở thành Chung Cực Giả trong tương lai. Ta nguyện ý chịu trách nhiệm thì sẽ giữ lấy lời. Ngươi để ta thề xong đã.”

“Biến, ngươi câm miệng cho ta. Tại sao ngươi không nói ngươi bị thảm trạng chứ? Ngươi là người thề mà.” Thập Vĩ Thiên Hồ trách mắng.

Nàng cực kỳ mỹ lệ, lại giỏi biến ảo, một lát thì giận dữ, một lát thì gợi cảm xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, chỉ một cái nhăn mày, một nụ cười cũng đủ phong vận mê người.

Lúc này, nàng âm thầm muốn hạ thủ với Sở Phong. Nếu đối phương không bị trận vực tinh thần áp chế, vậy thì ra tay thôi.

Bình Luận (0)
Comment