Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đáng tiếc, nhiều năm qua hắn thăm dò hư không, ngóng nhìn từng cái phương hướng đều không thấy tiến triển chút nào. Hắn bị vây ở chỗ này, tìm không thấy đường ra, không phát hiện được miếng đỉnh vỡ đó.
...
Sở Phong đang cất bước trên chiến trường đỏ thẫm, giẫm lên mặt đất lạnh lẽo mà rắn chắc. Hắn bị vô số người nhìn chăm chú, bởi vì rất nhiều người đều đang ghen tỵ với quyền lựa chọn của hắn.
Trước đây trong một trận chiến, hắn quét sạch người cấp Thánh, thắng được mười cái bí cảnh.
Tiếp đó, hắn lại liều mạng với Lệ Trầm Thiên, giết chết một vị Đại Thánh, lại thắng thêm không ít bí cảnh.
Dựa theo ước định, hắn có thể được chia một nửa, tính ra thì hắn cũng được phân cho quyền lợi là người đầu tiên tiến vào tám bí cảnh.
Thế này thì ai không đỏ mắt, ngay cả không ít Thần Vương các tộc hai mắt đều sâu thẳm vô cùng, nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn không nói lời nào.
Trước đây, một gốc Dung Đạo thảo lấy ra từ bí cảnh đã dẫn đến sóng to gió lớn, khiến cả Thiên Tôn cũng đỏ mắt, cuối cùng phải nhờ người phía trên áp chế mới chịu phân cho người trẻ tuổi.
Mà như thế cũng đã làm cho các tộc lén lút tranh đấu không thôi, lão tổ tông các nhà đều ra mặt, ví dụ như lão Lục Nhĩ Mi Hầu, Cửu Đầu Điểu tộc, Xích Hư Thiên tộc,... đều vì hậu bối mà can thiệp, âm thầm đọ sức.
Hiện tại, Sở Phong một hơi thu hoạch được tám cái bí cảnh, đây là Tạo Hóa cỡ nào chứ?
Nếu đào ra được thiên vật như tám cây Dung Đạo thảo, vậy quả thật là muốn bùng nổ, tứ phương cũng phải sợ hãi, chấn động cả thế gian.
Vùng đất có bí cảnh nằm tại một góc sâu nơi chiến trường. Nơi này rất không ổn định, mới tới gần thôi đã có thể để cho người ta cảm nhận được nguy hiểm nồng đậm.
Bởi vì không gian của khu vực này tràn đầy vết rách, mấy vị có thực lực cao thâm chỉ cần hét lớn một tiếng cũng có thể xảy ra chuyện, ví dụ như cao thủ Hoàng Kim Sư Tử tộc tuyệt đối không thể gào rống ở chỗ này, người của Mãng Ngưu tộc cũng là trọng điểm bị cảnh cáo.
Trừ cái đó ra, những ngọn núi bị đứt gãy hay những gò núi không còn nguyên vẹn ở khu vực này cũng đều rất đặc biệt, một vài ngọn còn cắm vào những cái vết nứt trên không gian. Đó có lẽ chính là vùng đất có Tạo Hóa!
“Chú ý, vào bí cảnh có thứ tự trước rồi. Dựa theo ước định trước kia mà vào, không được xông loạn!” Có Thiên Tôn cảnh cáo nói.
Khu vực này quá mỏng manh, không cẩn thận một chút là sụp xuống ngay, lúc đó đừng nói là Tạo Hóa, ngay cả người đều không còn hài cốt mà chôn nữa là.
Cho nên, người cấp Thiên Tôn tuyệt đối không được đi vào. Nơi này chịu không được năng lượng của bọn họ, bọn họ nếu chết ở trong đó thì tổn thất cũng quá lớn.
Một vài bí cảnh sẽ biểu hiện ra rõ ràng, nhiều nhất chỉ có thể gánh chịu năng lượng cấp Thánh giả, một ít khu vực thì ghi rõ có thể gánh chịu năng lượng cấp Thần. Những điều này đã được chứng thực qua nhiều lần nghiệm chứng.
Sở dĩ có sự chênh lệch như thế vì mỗi nơi đều có mức tổn hại khác biệt.
Đương nhiên, về phần các Tạo Hóa bên trong bí cảnh thì khó mà nói, không phải dựa vào việc bí cảnh có thể gánh chịu năng lượng của đẳng cấp gì mà có sự chênh lệch.
Có lẽ có cái nào đó sắp bị hủy diệt, tiểu thiên địa chỉ có thể chứa đựng phàm nhân lại có thiên vật tối cao thì sao, chuyện đó cũng khó mà nói trước được.
“Cẩn thận một chút, đừng khiến cho không gian tan rã. Nếu tiểu thế giới này bị hủy diệt thì ngươi sẽ chết không lưu lại một hạt bụi đấy!”
Sau lưng Sở Phong, có người u ám mở miệng, mang theo địch ý vô tận, cực kỳ không hữu hảo.
Sở Phong không cần quay đầu lại cũng biết người vừa lên tiếng là Xích Phong của Cửu Đầu Điểu tộc. Tên Thần Vương này hồi trước bị giày vò thảm rồi, cực kỳ hận hắn.
Xích Phong bị Số Chín lặp đi lặp lại ăn đùi, dẫn đến bóng ma tâm lý đều có, cả đời này tiêu trừ không được. Thù mới hận cũ, dĩ nhiên hận thấu Sở Phong cùng Đệ nhất sơn.
Vốn dĩ gã đã tê liệt cảm xúc rồi, chi dưới không cách nào tái sinh được, giăng đầy phù văn trật tự của Số Chín, tương đương với tàn phế.
Nhưng trải qua biết bao nhiêu lần bị gặm ăn, Số Chín cuối cùng vẫn cho bọn họ đặc xá, xoá bỏ đi phù văn trật tự trong cơ thể bọn họ. Nói chung cũng là vì để đám rau hẹ bọn họ khôi phục càng tốt hơn một chút, lớn lên càng nhanh hơn một tẹo.
Cho nên, đám người liên quan, bao gồm cả Xích Phong đều có thể đứng lên một lần nữa.
Trước đó không lâu, Đệ nhất sơn xảy ra sự cố, Số Chín vội vàng chạy trở về, tự nhiên cũng khiến cho đám người này được giải thoát.
Sở Phong vốn dĩ không muốn phản ứng với gã, nhưng tên này phun ra mấy lời quá ác độc, đây là nguyền rủa hay là đe doạ hắn?
Bởi vậy, hắn cũng dùng lời lẽ không mấy hay ho gì nói: “Vẫn là lo cho cái thân của ngươi đi thì hơn, đừng để người ta bắt được rồi ăn sạch sành sanh nha! Thật ra ta rất muốn tự mình động thủ, chuẩn bị chút hành thái nè, xì dầu rồi thêm chút gia vị nữa, vậy là có món thịt đùi Cửu Đầu Điểu xào lăn rồi!”
“Tào Đức! Tên côn trùng nhỏ yếu hèn mọn nhà ngươi có thể giết được ai?! Bớt khoác lác cái mồm đi, ngươi thật ra không có quan hệ thân thiết gì với Đệ nhất sơn cả, chẳng qua là xé da hổ làm cờ lớn thôi!”
Xích Phong đỏ ngầu cả mắt, cảm xúc kích động, oán độc nhìn chằm chằm Sở Phong.
Đây là điều mà người của hệ bọn họ hoài nghi, nhưng gã vẫn không dám động thủ, bởi vì cho dù Sở Phong không phải đệ tử của Số Chín thì vẫn khá là quen biết, có chút quan hệ.
Gã hận đến cùng cực, nhưng cũng chỉ có thể ở chỗ này lộ ra sát ý, mà không dám động thủ trước mặt mọi người.
“Chớ có đắc ý! Ta thấy ngươi chết chắc ở đây rồi. Trời đất thay đổi, Dương Gian khác biệt, rất nhiều người trong truyền thuyết có thể sẽ sống lại. Cái gọi là Đệ nhất sơn có khi chẳng mấy chốc cũng sẽ bị người khác san bằng!”
Xích Phong cười lạnh nói. Gã đối với Sở Phong chỉ có hận, không có khả năng thỏa hiệp, trừ phi đối phương chết đi, bằng không phải một bụng oán giận của hắn khó mà tiêu trừ hết được.
“Ta có một ước mơ, muốn bắt một con Tứ Kiếp Tước sống mấy kỷ nguyên, đặt trong lồng chim, mỗi ngày hát cho ta nghe một bài. Ta có một ước mơ, muốn đào đến đầu nguồn hắc ám, thắp lên một ngọn đèn chong ở nơi đó, nhìn một chút xem da mặt của lão già ở chỗ kia đến cùng đen cỡ nào mới có thể lạnh lẽo như thế, thỉnh thoảng lại làm cho sương đen tràn ra. Ta có một ước mơ...”
Sở Phong ở nơi đó khoác lác, nhắc đến đều là những sinh vật có khả năng uy hiếp cực hạn.