Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chu Hi cũng đã từng rất bất đắc dĩ vì các thế lực Dương Gian trước đó đã xâm lược khắp nơi trên tiểu Âm Gian, lúc tìm kiếm đồ vật Cứu Cực trong truyền thuyết đã đại khai sát giới, huyết tẩy tinh không.
Khi đó, nàng không thể cứu vãn được điều gì, bởi nếu để người có ý đồ biết gốc rễ của nàng thì chắc chắn sẽ bắt nàng lại, biến nàng thành con tin để đòi tiền chuộc.
Cuối cùng nàng vẫn khóc lóc muốn xông ra ngoài, cùng mọi người đồng quy vu tận.
Trải qua biết bao gian truân, nàng trở lại Dương Gian, về với gia tộc.
Thế nhưng, trưởng bối của nàng lại rất lý trí, đồng tình cho rằng để báo thù cho người đã chết mà khai chiến với mạch của Vũ Phong Tử thì thật không đáng.
Nhất là khi nhắc đến Vũ Phong Tử thì bọn họ cũng vô cùng e dè. Người kia nếu còn sống thì trong thiên hạ thật đúng là không có mấy người có thể ngăn được!
Trên thực tế, Vũ Phong Tử đúng thật là còn sống, trước đây không lâu còn có lấy ra một món binh khí - cây thương Độc Cước Đồng Nhân, xuất thế từ mảnh đất cực Bắc, làm rung chuyển cả Dương Gian.
Thiếu nữ Hi dõi mắt nhìn theo bóng lưng của Sở Phong, càng nhìn càng rơi lệ. Chắc hắn đã phải trải qua rất nhiều cực khổ mới đi đến Dương Gian, trông mong đến thời điểm có thể được trùng phùng với người xưa!
Nàng cũng rất hi vọng nhìn thấy bọn Đại Hắc Ngưu, Âu Dương Phong, Hoàng Ngưu đáng yêu, Hổ Đông Bắc và lão tông sư núi Võ Đang đức cao vọng trọng. Nếu tất cả đều còn sống, còn có thể tụ họp lại thì thật tốt biết bao.
Nhưng nàng biết, vài người có khả năng không thể xuất hiện lại lần nữa, đã vĩnh viễn chết đi. Điều này khiến nội tâm nàng vô cùng thương cảm, nhịn không được u buồn rơi lệ.
Lúc này, cảm xúc của Sở Phong cũng khó có thể bình tĩnh được. Mặc dù hắn đang đi ở đầu đội hình, nhưng hắn vẫn luôn chú ý khắp nơi. Hắn khát vọng nhìn thấy những cố nhân kia, chân chính cùng bọn họ trùng phùng, có thể trực tiếp mặt đối mặt trò chuyện, mà không phải mang theo mặt nạ che giấu chính mình.
Nơi xa, một thiếu niên Man Ngưu ngồi trên cổ của cha mình là Mãng Ngưu Thần Vương, trầm thấp “ụm… bò... ò...” một tiếng. Y cũng không nhịn được mà nhìn về phía thân ảnh của Sở Phong, trong lòng tự nói:
“Tôi biết cậu nhất định sẽ đến được Dương Gian mà! Tôi tin chắc đó là cậu!”
Thiếu niên Mãng Ngưu quả nhiên chính là Đại Hắc Ngưu chuyển thế. Tại vùng đất luân hồi y đã xin không thay đổi chủng tộc, nên không có gì bất ngờ khi kiếp này vẫn làm trâu.
Y rất tráng kiện, mặc dù mới là thiếu niên nhưng dáng người đã vô cùng khoẻ mạnh, cặp sừng thô ráp chỉ thẳng lên trời, gương mặt cùng thân hình đều mang nét đặc thù của nhân loại.
Y chỉ có thể tự nói thầm với bản thân, trong mắt ẩn chứa lệ nóng.
Y khó mà quên tình cảnh lúc trước Sở Phong tiễn đưa bọn họ, từng người một bước vào luân hồi. Bao nhiêu anh em tốt, bao nhiêu bạn thân đều chết cả, phải bước lên đường Hoàng Tuyền, không biết bao người có thể sống sót đến Dương Gian?
Bởi vì trước đó lá bùa giúp người ta luân hồi nhưng vẫn mang theo ký ức thực sự quá ít, nhất định sẽ xảy ra các loại biến cố cùng vấn đề.
Có khả năng khôi phục ký ức cần cơ duyên đặc thù, hoặc một loại kích thích mãnh liệt nào đó, mà y là thuộc về vế sau.
“Hảo huynh đệ, uống chén rượu lớn, ăn miếng thịt bự, đến lúc đó chúng ta lại mang theo tiểu Hoàng Ngưu tái chiến tại Dương Gian, sau đó tìm con cóc kia, còn có những người khác nữa!”
Đại Hắc Ngưu cố nén cảm giác muốn rơi lệ, áp chế tâm tình của mình. Năm đó bọn họ quá thảm, bị ép vào tuyệt cảnh, từng người có thể nói là chết không có chỗ chôn.
“Thiên hạ phong vân xuất ngã bối, nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi...” Một thiếu niên môi hồng răng trắng cũng gật gù đắc ý ở phía xa, nhưng đôi mắt hắn có chút đỏ, bàn tay nắm cái quạt xếp rất dùng sức, đốt ngón tay đều xanh cả lên, tâm tình rõ ràng rất khẩn trương. Hắn chính là Lữ Bá Hổ.
Chiến trường vô cùng bao la rộng lớn, đất đai màu đỏ sẫm vừa đóng băng vừa cứng rắn. Đây là đã từng là cấm địa thứ tư, nhưng hôm nay bí mật của nó sẽ phải bị hé lộ đôi ba phần.
Tạo hoá năm đó đã được lưu chuyển ra khỏi đây hơn phân nửa, nhưng đám còn lại vẫn có thể giúp tạo ra bậc anh kiệt của thời đại này, hay có lẽ là một sinh linh chấn động trời đất.
Khắp nơi đều rất khẩn trương, bởi vì ai cũng muốn trở thành người may mắn đó. Nếu ở một bí cảnh nào đó một bước lên mây thì từ đây có thể kiêu ngạo với cả thế gian được rồi!
Chỗ sâu trong cấm địa chính là một vùng đất đáng sợ, vô cùng lạnh lẽo và đen tối, bị không gian cách trở và các mảnh vỡ thời gian bao phủ, nơi này không có quá khứ, cũng không có tương lai, vô cùng khiếp người.
Lúc này, có một đôi mắt màu vàng óng bỗng mở ra. Chúng to lớn vô biên, nếu xuất thế thì đủ để nhật nguyệt vô quang, đại dương cạn nước, quá mức doạ người.
Một sinh vật sống từ thời xa xưa đang bị áp chế và phong ấn trong tuyệt cảnh này.
Hắn biết, đám người bên ngoài đang động vào mảnh sông núi vỡ nát này của bọn họ, muốn cướp lấy Tạo Hóa, nhưng hắn không có cách nào xuất thế.
Huống hồ, có nhiều thứ vốn dĩ thuộc về Đệ nhất sơn, ngọn núi kia bị vỡ nát rồi rơi rụng ở chỗ này.
“Vạn Vật Mẫu Khí, cái đỉnh chết tiệt kia vì sao lại từ hư không xuất hiện ở đây, khiến tộc ta oán hận!”
Trận chiến năm đó thật không đơn giản, dù là nơi này cũng bị tàn phá, đại địa sụp xuống, trăng sao đều rơi rụng khắp nơi, khắp mặt đất đều nhìn thấy xác của những hành tinh chết nằm chồng chất.
May mà vào thời khắc mấu chốt, bọn họ đã triệu hoán một vị tổ tiên sống ở một thế giới khác thuộc về kỷ nguyên trước, giúp nối liền thông đạo giữa hai mảnh đất một cách gian nan.
Nhưng đúng lúc đó, khắp Dương Gian đều bị rung chuyển, những con đường lớn trên thế gian đều bị nổ tung. Một cái đỉnh không biết từ vết nứt thời gian nào rơi xuống, bất ngờ đập trúng vị tổ tiên kia, lập tức biến ngài thành anh linh, sau đó còn diệt sạch hồn quang, chấm dứt sinh mạng ngài một cách triệt để.
Quả thật là tai bay vạ gió, đại họa từ trên trời rơi xuống.
Chính xác mà nói thì nó chỉ là một mảnh vỡ của một cái đỉnh, là một mảnh tàn khí!
Ánh mắt của hắn trước sau vẫn đang nhìn chằm chằm trên hư không. Mặc dù bị nhốt và trấn áp ở chỗ này nhưng hắn vẫn luôn muốn thăm dò mảnh vỡ kia. Hoa văn trên chiếc đỉnh vỡ đó thật đáng sợ, có thể xưng là thiên thư đạo đồ tối cao.
Hắn cảm thấy, cái kia hẳn là một món khí cụ cứu cực siêu việt, nhất định không nên xuất hiện tại cổ kim thế gian.