Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2754 - Chương 2755: Núi Sông Bí Hiểm Chỉ Hướng Nữ Đế (2)

Thánh Khư Chương 2755: Núi sông bí hiểm chỉ hướng Nữ Đế (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Quái long lập tức thay đổi sắc mặt, cắn răng nói: “Cút, từ ngay đội nồi cho ngươi, ta chưa thấy chỗ tốt chui từ đâu ra cả. Đánh chết ta cũng không đi chung với ngươi vào đó, ta đi đường khác, đường ai nấy đi!”

“Rồng cắn ân Đại Đức, không biết lòng tốt của người khác (1)!” Sở Phong lập tức ngoảnh đầu bỏ đi. Sắp tiến vào bí cảnh rồi, hắn cũng phải chuẩn bị một chút.

(1) Chế lại từ câu "Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng tốt của người khác", ý nói mình đã có lòng tốt giúp đỡ mà người kia không chịu hiểu.

Sau đó không lâu, hắn tìm được đám Lục Nhĩ Mi Hầu, đồng thời nhiệt tình chào hỏi Di Thanh.

“Di Thanh muội muội, lát nữa cứ đi theo ta, bảo đảm ngươi sẽ có thêm Tạo Hóa vào thân, phá vỡ cảnh giới Đại Thánh chỉ trong tầm tay.” Sở Phong vừa cười vừa nói.

Di Thanh thanh lệ tuyệt tục, vô cùng thanh xuân tịnh lệ, một thân áo trắng càng nổi bật thêm vẻ thoát tục của nàng, một đôi mắt to có thần rất linh tính, phong thái thì xuất thế.

Di Thiên toàn thân đều là lông vàng. Thân là huynh trưởng đang đứng ngay sát bên, hắn luôn có chút phòng bị với Sở Phong, cảm thấy hắn không đáng tin cậy. Tên này ăn nói kiểu đó chả phải là đang đùa giỡn muội muội hắn trước mặt mọi người sao?

“Khụ!”

Lão Lục Nhĩ Mi Hầu ho khan một tiếng, không một tiếng động xuất hiện trong đại trướng. Lưng ông có chút còng xuống, nhưng một thân da lông lấp lánh ánh vàng vẫn như cũ sáng chói quang hoa, vô cùng xuất chúng, đôi con ngươi màu vàng kim thì sáng ngời có thần.

“Mấy đứa ra ngoài đi, ta có lời muốn nói với Tào Đức.” Lão hầu tử toàn thân phóng ra ánh vàng chói lọi, ra hiệu cho đám Di Thanh ra ngoài, muốn nói chuyện một mình với Sở Phong.

Rất nhanh, trong đại trướng đã khôi phục vẻ yên tĩnh.

Sở Phong có chút sợ hãi. Hắn đã nghe Hầu Tử nói qua chuyện lão gia hỏa tổ tiên này của hắn đặc biệt tâm địa đen tối. Không phải ông ấy đã nhìn ra thứ gì rồi đấy chứ?

“Tào Đức à, ngươi cảm thấy ta đối với ngươi như thế nào?” Lão hầu tử cười tủm tỉm.

“Rất tốt, vô cùng tốt. Cảm tạ tiền bối muốn gả Di Thanh cho ta!” Sở Phong nói chuyện đặc biệt lưu loát, chỉ trong nháy mắt đã luyên thuyên một tràng.

Mặt lão hầu tử lập tức cứng đờ. Trước đây ông quả thực từng có ý định này, nhưng cũng chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi. Kỳ thật ông đã sớm tìm kiếm đạo lữ cho Di Thanh rồi.

Nhất là bây giờ, ông hoài nghi Tào Đức chưa chắc có quan hệ mật thiết với Đệ nhất sơn.

“Ngươi thật sự là đệ tử của tiền bối Số Chín sao?”

“Tất nhiên là thật rồi! Nếu là giả, ta giao cho ngài tên Cơ Đại Đức!” Sở Phong vỗ ngực, há mồm liền nói.

Lão hầu tử đen mặt, nói: “Đừng đề cập đến tên Đức kia nữa. Lần trước ở đấu trường khai hoang hắn thế mà dám đe doạ trưởng tôn Di Hồng của ta, còn uy hiếp tộc ta nữa, tuyệt không phải là kẻ lương thiện!”

“Được, không đề cập đến tên Đức kia nữa. Ta cũng cảm thấy nhục nhã khi hít thở một bầu không khí với hắn!” Sở Phong nói.

“Tào Đức, sao ta cứ có cảm giác trên người ngươi có rất nhiểu điều cổ quái, không giống như là đệ tử của Đệ nhất sơn, hơn nữa trông ngươi còn phảng phất bị một lớp sương mù bao bọc, khiến cho ta có chút nhìn không thấu, Ngươi nói cho ta một câu đi, ngươi đến cùng có nguồn gốc từ đâu?”

Lão hầu tử mặt thì cười tủm tỉm, nhưng lại hỏi thăm không nể nang gì như thế.

Sở Phong nhanh chóng dựng đứng lông tơ lên. Lão hầu tử này đến cùng đã phát hiện ra cái gì hay nhìn thấy điều gì cổ quái, sao lại hoài nghi được như thế.

“Ta chính là ta, không có bí mật gì đáng nói. Tào Đức, đệ tử quan môn của Đệ nhất sơn, đơn giản là như vậy thôi!” Hắn một mực chắc chắn, không hé thêm nửa lời dư thừa.

“Thật sao?” Lão hầu tử đi tới đi lui, thỉnh thoảng còn vòng qua vòng lại Sở Phong, cuối cùng đi tới phía sau hắn.

Trong chốc lát, toàn thân Sở Phong nổi đầy da gà, bởi vì hắn dùng đôi mắt tinh thần nhìn thấy lão hầu tử ở sau lưng hắn đang giơ lên một bàn tay, chỉ còn một xíu nữa thôi là sẽ chộp lấy hắn!

Đậu xanh, lão già Lục Nhĩ Mi Hầu này vậy mà muốn hạ độc thủ với hắn rồi? Lão hầu tử khẳng định đã phát hiện ra một số bí mật, lúc này đã nhịn không được.

Nhưng ông cũng rất lo lắng, dù sao Sở Phong và Đệ nhất sơn vẫn là có quan hệ.

Lão hầu tử này chắc trong bụng toàn là mực, hai bên cũng coi như là thân thiết thế rồi mà còn muốn hạ độc thủ với hắn! Lão già này! Sở Phong âm thầm cảnh giác, phòng bị.

Tuy vậy, cuối cùng Lão hầu tử cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, chỉ khoát tay áo rồi đưa Sở Phong rời đi đại trướng.

Sở Phong cũng không còn muốn đi riêng một mình với lão nữa, lão già đen tối này không an toàn miếng nào.

Đồng thời, hắn quyết định lấy hết Tạo Hóa liền lên đường chạy trốn, bằng không ở lại thì quá nguy hiểm.

Ngay cả Lão hầu tử cũng đang cân nhắc muốn hạ độc thủ với hắn thì có thể nghĩ đến những người có ý đồ xấu không ít đâu.

Hoàn toàn chính xác, bí mật trên người hắn không ít!

Đến đúng giờ, bí cảnh của chiến trường ba bên mở ra. Sau khi bàn bạc, một ít đệ tử tinh anh của các bên đều muốn vào thử.

Bởi vì Sở Phong có quyền lợi đặc biệt, được ưu tiên tiến vào một ít bí cảnh, cho nên hắn được cho đi vào đầu tiên.

“Sở Phong... thật là ngươi sao? Không phải ta nhận lầm chứ! Đã lâu không gặp!”

Xa xa, thiếu nữ Hi thấy được bóng lưng của hắn. Hôm nay, nàng chạy đến đây là muốn gặp mặt Sở Phong. Lúc này trên mặt của nàng chảy dài những dòng nước mắt vui sướng.

Mặc dù biết rõ thân phận của hắn rồi, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng, sợ có gì ngoài ý muốn xảy ra, kẻ này không phải là hắn, hiện tại nàng muốn biết rõ đáp án!

“Là huynh sao, tỷ phu? Không, Sở Phong, ta muốn gặp huynh, muốn tâm tình với huynh!”

Ở một phía khác, một thiếu nữ tóc bạc cũng đang dùng hồn quang nói nhỏ. Nàng chính là tiểu loli tóc bạc năm đó, Ánh Hiểu Hiểu. Huynh trưởng của nàng, Ánh Vô Địch như có cảm ứng, sắc mặt lập tức hơi chuyển thành màu đen.

Đứng bên cạnh bọn họ chính là Ánh Trích Tiên.

Những làn gió lành lạnh lướt qua vùng đất màu đỏ sẫm, kèm theo những tiếng rít gào và những luồng khí lạnh nhè nhẹ.

Trên mặt Chu Hi toàn là nước mắt. Nhìn thấy bóng lưng Sở Phong ở đằng xa, lòng nàng có chút chua xót, cũng có chút vui sướng, vừa muốn cười nhưng nước mắt lại tràn mi. Cho dù đã hơn mười năm trôi qua nhưng nàng vẫn khó mà quên tất cả mọi chuyện ở tiểu Âm Gian.

Trước đây, khi nàng nhìn thấy Sở Phong cố gắng thử nghiệm, rèn luyện bản thân, nàng từng rất kiêu ngạo hô to: "Thiếu nữ giống như ánh mặt trời là ta đây đang từ trên cao nhìn xuống ngươi đấy, hăng hái lên chàng trai!"

Bình Luận (0)
Comment