Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Thì ra là thế.” Hắn khẽ nói, lập tức có điều ngộ ra.
Dù sao, lấy Âm phủ làm cơ sở, Thần Vương đạo quả lĩnh hội quy tắc nơi này đối với hắn mà nói là có lợi ích bổ sung lớn nhất, bù đắp những thiếu thốn trước đó.
Tuy nhiên, mấy năm qua hắn cũng đã tìm hiểu quy tắc dương gian. Bên trong Thần Vương đạo quả ẩn chứa tính Dương. Đây không phải tì vết, ngược lại càng thêm thông thuận.
Sở Phong ngộ ra, khó trách người dương gian đến tiểu Âm phủ sẽ có được lợi ích to lớn, hút bổn nguyên Âm phủ tiến vào cơ thể, được xưng là Âm Phủ Chủng.
Cho dù đạo quả của Sở Phong đã thuộc về Âm phủ nhưng nhất định vẫn phải lĩnh hội pháp tắc đại Âm phủ. Về sau muốn đi theo lộ tuyến cực Âm, mang theo chút tính Dương cũng có chỗ tốt.
Về phần đạo quả dương gian, trạng thái Đại Thánh của hắn càng không cần phải nói. Bản thân hắn đến từ Âm phủ, mang theo thuộc tính Âm.
Thiên chuy bách luyện, quy tắc đại Âm phủ xen lẫn. Nếu một lưỡi đao sắc bén đặt trên người hắn, bên trên hồn quang của hắn sẽ không ngừng khắc họa.
Trên thực tế, những quy tắc này đã từng xuất hiện qua ở Âm phủ đạo quả, chỉ là năm đó hắn ở tiểu Âm phủ, quy tắc không trọn vẹn, có một số hoa văn hiển hiện không đủ hoàn chỉnh.
Cho đến mấy năm qua, hắn dựa vào quy tắc dương gian, hai bên xác minh lẫn nhau, tự thành tiếp tục, mới giúp cho bản thân tích lũy đủ sâu, lĩnh ngộ được quy tắc cao thâm hơn.
Hiện tại, hết thảy nước chảy thành sông. Thần Vương đạo quả của hắn được tẩy lễ, được rèn luyện, càng kiên cố và cường đại hơn.
Đồng thời, còn có một số năng lượng thuộc tính Dương nồng đậm bị thay đổi, bị cải tạo, chỉ lưu lại một hạt giống tính Dương hoàn mỹ, giống như nuốt một hạt Kim Đan vào bụng.
“Bão Âm, bão Dương.”
Sở Phong ngộ ra, Âm phủ đạo quả ôm một hạt Kim Đan tính Dương, về sau Dương gian đạo quả sẽ ôm một hạt Âm Đan màu đen.
Hai thứ này tổ hợp lại với nhau, hai đạo quả quấn quanh, đồ hình có chút đối xứng.
Nhất là, khi cả hai tiến một bước va chạm, tiến một bước đối oánh, nhất định sẽ bộc phát quy tắc và năng lượng không thể tưởng tượng nổi.
“Khó trách, đây là con đường tiến hóa vô cùng nguy hiểm, bởi vì hoàn toàn có thể đoán được chính xác có đường tắt có thể đi, thẳng đến bỉ ngạn, nhưng cũng quá đáng sợ, động một chút sẽ vạn cổ thường tịch, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện.”
Sở Phong không ngừng rót nước màu đen trong đầm giống như nước mực sôi trào vào trong lọ đá, thứ chất lỏng đen nhánh và quy tắc âm phủ không ngừng tiến hành xung kích hắn.
Cuối cùng, hắn cảm thấy không cần nữa. Cả hàn đàm đều bị hắn tịnh hóa một lần, không còn âm hàn như trước.
Sở Phong đứng dưới đáy hàn đầm, sợi tóc phất phới trong sóng nước, rũ xuống thắt lưng, cả người đều rất yên tĩnh, không hề nhúc nhích.
Mắt của hắn lại vô cùng thâm thúy, càng thêm thong dong. Hắn tiến thêm một bước vững tin rằng, hắn có khả năng trở thành đại Thần Vương, đạt đến cấp độ cực hạn như chốn không người.
Mặc dù vẫn còn chút thiếu thốn, vẫn còn chưa đủ viên mãn nhưng hắn có thể thông qua bản thân nghiệm chứng, tái tạo, từ đó đạt đến hoàn cảnh đại Thần Vương tối cao.
Giơ tay nhấc chân, hắn như muốn vẫy cả thế giới ra xem. Tất cả mọi thứ nơi này đều giống như có thể theo ý chí của hắn mà thay đổi. Về phần bên trong cơ thể của hắn ẩn núp sức mạnh vô tận, dường như có thể tay không giết chết tất cả đối thủ của hắn.
“Tạo hóa lớn nhất bên trong bí cảnh này chính là hàn đàm đó.” Hắn tin chắc, cấm địa thứ tư này chính là nơi ma luyện truyền nhân đáng sợ nhất.
Chỉ là, chín mươi chín phần trăm mọi người đều không chịu được nơi này, sẽ bị băng phong hồn quang, bản thân suy vong mà chết.
Bởi vì ngay cả Âm Phủ Chủng như hắn cũng cảm thấy rất khó chịu, trải qua sự đau đớn khi bị đao cắt.
Trải qua Thiết Huyết Chiến Quả rèn luyện, lại trải qua hàn đàm đại Âm phủ tẩy lễ, hắn cảm thấy mọi thứ tăng lên quá rõ ràng, bù đắp hết thảy mọi thiếu hụt trong quá khứ.
Khi hai đạo quả của Sở Phong một lần nữa tách rời, chính bản thân hắn cũng có thể cảm nhận được bản thân siêu phàm.
Âm phủ đạo quả bị năng lượng thuộc tính Âm bao phủ. Ngoài ra còn có một luồng máu, hàn khí ngập trời, có thể băng phong hàng trăm triệu vạn dặm. Đó chính là quy tắc nội uẩn trong huyết dịch của đại Âm phủ.
Âm Phủ Huyết.
Nó tràn ngập sự lạnh lẽo nhưng cũng mang theo sinh cơ bừng bừng, tẩm bổ một nửa hồn quang và Thần Vương đạo quả.
Khi hồn quang và âm phủ huyết cùng đạo quả rời khỏi nhục thân, cơ thể Sở Phong quay về tính Dương, nóng hôi hổi. Âm phủ huyết và đạo quả tiến vào bên trong lọ đá.
“Mục tiêu kế tiếp, bí cảnh Thần Vương.”
Sở Phong lẩm bẩm. Hắn muốn tự kiểm nghiệm chiến lực bản thân. Người nào không có mắt dám nhằm vào hắn, vừa lúc hắn lấy ra làm đá mài dao.
Trước khi đi, hắn cẩn thận tìm kiếm một phen trong bí cảnh, hái một ít dược thảo. Đáng tiếc, không có tuyệt thế kỳ trân như cỏ Dung Đạo, sau đó, hắn liền biến mất.
Dù sao, tạo hóa lớn nhất là hàn đàm đã bị hắn đoạt được.
Lần này, hắn trấn định mà ung dung, nhưng cũng rất thấp điệu, lặng yên không một tiếng động bước ra ngoài, lại không một tiếng động tiến vào một bí cảnh cấp Thần Vương.
“Ừm, có chút ý tứ. Mặc dù người kia rất biết ẩn tàng khí cơ bản thân, nhưng thân là một Thánh giả, làm sao có thể giấu diếm được ta?”
Lúc này, nam nhân thần bí bên cạnh Xích Phong mỉm cười, nụ cười rất xán lạn, lộ ra hàm răng trắng bóng, khiến cho khí chất của hắn ta trở nên rất yêu dị.
“Đi thôi, dẫn đường cho ta, để ta xem người này đã dùng cái gì mà khiến cho các ngươi phải cừu thị và để ý. Hắn chỉ là một Thánh giả, mặc dù có căn cốt ngút trời cũng không có ý nghĩa. Ở cái vạn giới hiển hiện này, chư thiên nhuốm máu, sắp mở ra niên đại náo động nhất, cái gọi là thiên kiêu trước khi trưởng thành, mệnh còn tiện hơn cỏ. Mỗi khi đến thời đại đó, bọn họ có thể thu chút thị thiếp siêu phàm, tôi tớ. Ha ha, tất cả đều là sinh linh hạt giống có tiềm lực mạnh nhất, sớm ký kết khế ước cũng không tệ.”
Hắn ta cười, gương mặt anh tuấn có vẻ hơi yêu mị, rơi vào mắt nữ nhân rất có vẻ mê người nhưng nụ cười lại che giấu một sự tàn khốc nào đó.
Từ đằng xa, Thần Vương thần bí bên cạnh Ánh Trích Tiên cũng mỉm cười, rất nho nhã, phong độ nhẹ nhàng nhưng lại cực kỳ tự tin.
“Dẫn đường đi, ta muốn tìm Tào Đức tra hỏi, khảo nghiệm tâm tính của hắn. Muốn hầu hạ tộc ta cũng không dễ dàng như vậy. Nếu không, không phải tất cả kỳ tài ngút trời đều có thể sao. Nào, chúng ta tiến vào bí cảnh.”