Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2770 - Chương 2771: Muốn Thu Thiên Kiếp (1)

Thánh Khư Chương 2771: Muốn thu thiên kiếp (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Sở Phong tiến vào bí cảnh Thần Vương, tung người một cái đã đến chỗ sâu nhất, đồng thời hắn thả ra Thần Vương đạo quả lần đầu tiên trong đời, dung hợp quy nhất với bản thân.

Đúng lúc này, oành một tiếng, một tiếng nổ vang giữa thiên địa. Thiên kiếp mạnh nhất tìm đến cửa, khóa chặt hắn.

Nhưng bây giờ, hắn không hề sợ hãi, cũng không còn sợ hãi, không còn trốn tránh, không cần vội vàng trốn vào trong lọ đá mà trực tiếp đối oánh.

Lúc này, hắn đứng im tại chỗ, mái tóc đen không gió mà bay. Hắn đột nhiên ngẩng đầu, khu trục lôi điện: “Đi.”

Oành một tiếng, một quyền của hắn trực tiếp đánh lên trời.

Sở Phong tiểu Âm phủ, hắn chân chính đã quay lại, vô cùng quả quyết, cũng cực kỳ bá đạo, ánh mắt giống như hai tia chớp lạnh lẽo chiếu rọi, giúp cho hắn bễ nghễ trước thiên kiếp mạnh nhất.

“Tản ra.” Hắn quát.

Một quyền hoành không, lôi điện vạn trượng. Đợt sấm chớp màu đen đầu tiên bị một quyền của hắn đánh xuyên, toàn bộ bị đánh tan trong thiên địa.

Tia chớp màu đen đợt thứ nhất biến mất, bị một quyền của Sở Phong đánh tan trong thiên địa.

Bây giờ, hắn đã khôi phục lại thời kỳ hoàng kim. Từ những dấu hiệu thể chất, nhìn hắn khoảng chừng hai mươi tuổi, huyết khí Nhân Vương kịch liệt phun trào, bành trướng, lực sinh mệnh bản thân cực kỳ cường đại.

Lấy hắn làm trung tâm, giống như có một gợn sóng vô hình lan tràn ra bên ngoài, hư không có chút bóp méo, cảnh tượng kinh khủng.

“Còn tới?” Hắn ngẩng đầu, chùm sáng bên trong hai mắt còn lạnh lẽo hơn cả thiểm điện, xẹt qua trời cao.

Bên trên bầu trời lại có một chùm thiểm điện xuất hiện. Chùm sáng màu xanh lam thô to vô cùng, lại xen lẫn cùng một chỗ với tia chớp hình cầu, nối liền cùng nhau giống như một mảnh sao trời ép xuống.

“Lui mau.”

Sở Phong quát lên lần nữa. Theo hắn huy quyền, thiên địa thất sắc, nhật nguyệt vô quang. Toàn bộ thế giới đều đang rung chuyển, kịch chấn không thôi.

Hắn huy động giống như một mảnh thiên địa, hiệu lệnh chính là mảnh sơn hà tráng lệ này.

Quyền quang như mặt trời, sáng chói lọi, đồng thời hùng vĩ vô cùng. Một quyền hoành không, một lần nữa đánh tan thiên kiếp, khiến tất cả quả cầu thiểm điện màu lam đều nổ tung, băng tán, biến mất giữa không trung.

Sở Phong lạnh lùng. Hắn cảm nhận được sự đáng sợ của thiên kiếp mạnh nhất, cực kỳ khiếp người. Hắn cúi người nhìn xuống quả đấm của mình mang theo vết máu. Mặc dù hắn đã hai lần đánh tan kiếp quang nhưng bản thân hắn cũng phải chịu đựng công kích rất mãnh liệt.

Tuy nhiên, hắn cảm thấy hắn có thể tiếp nhận, có thể ứng phó.

Xoạt một tiếng, Thần Vương đạo quả nội liễm, ẩn thân bên trong cối xay nhỏ màu xám, đồng thời còn khắc xuống một hàng chữ trên cối xay.

Mười phù hiệu màu vàng óng lượn lờ quanh hắn, chiếu sáng rạng rỡ, còn hoàn chỉnh và rõ ràng hơn so với phù hiệu to lớn mà thô ráp khắc trên bàn bên trong Luyện Ngục Quang Minh Tử Thành.

Phù hiệu màu vàng óng bản nguyên nhất nằm một góc bên trong lọ đá đã sớm bị Sở Phong cấp độ Thần Vương nghiên cứu nhiều năm.

Điều này đã mang đến tác dụng. Thiên kiếp xuất hiện trên vòm trời, ù ù mà động, nhưng không bổ xuống, dường như đã mất đi mục tiêu.

Không cần lọ đá, chỉ cần cối xay nhỏ màu xám và phù hiệu màu vàng óng khắc xuống cũng có thể che giấu được thiên kiếp.

Sở Phong không phải khiếp nhược, không phải tránh chiến, mà bởi vì hắn sợ thiên kiếp mạnh nhất sẽ hủy đi tiểu thế giới, dẫn đến tạo hóa vật chất nơi này cũng phá diệt theo.

Dù sao, tiểu thiên địa này cũng tràn đầy vết rách, mà hắn còn phải đối mặt với thiên kiếp rất đáng sợ.

“Ừm, đã như vậy, nếu có thể tránh đi, ta không cần thiết lúc nào cũng nghĩ đến độ kiếp, có thể chậm rãi nghiên cứu nó, thậm chí còn bắt nó làm việc cho ta.”

Sở Phong suy nghĩ, đồng thời hắn một lần nữa lấy ra Thần Vương đạo quả, sau đó đối mặt với tia chớp màu bạc như phong bạo trút xuống, trực tiếp dẫn dắt đánh sang một bên.

Ầm ầm!

Từ đằng xa, một ngọn núi nổ tung, ngay cả một hạt bụi cũng không còn sót lại. Dãy núi liên miên biến mất, giống như bốc hơi, triệt để chôn vùi trong thiểm điện.

Bên trong những ngọn sơn phong đều ẩn chứa phù văn trận vực, là tiền sử lưu lại. Cho dù không trọn vẹn nhưng cũng không thể coi thường. Tuy nhiên, chúng đã hôi phi yên diệt.

Đây chính là thể hiện sơ bộ thiên kiếp mạnh nhất Thần Vương cảnh.

Nếu không, tại sao lại như thế?

Đồng thời, nó lại một lần nữa khiến nắm đấm Sở Phong xuất hiện máu tươi.

“Quả nhiên, ta có thể tiếp nhận nó, cũng có thể lợi dụng nó, sau này còn muốn nghiên cứu nó.”

Sở Phong dã tâm bừng bừng, muốn quan sát thiên kiếp mạnh nhất, muốn nắm giữ ký hiệu lôi đình chung cực chí cao biến thành của mình.

Vèo một tiếng, Sở Phong giống như một luồng huyễn ảnh, ẩn hiện bên trong tiểu thế giới rộng lớn. Hắn bắt đầu tranh thủ thời gian tìm kiếm tạo hóa.

Dù sao, đây cũng là bí cảnh cấp Thần Vương, lát nữa nhất định sẽ có Thần Vương tiến vào, đều là cao thủ, thần giác nhạy cảm. Chỉ cần sơ sót một chút, tạo hóa nơi này sẽ bị người ta nhanh chân đến trước.

Lúc này, Xích Phong cùng với vị “sứ giả” kia tiến vào bên trong bí cảnh. Hắn ta rất cảnh giác, đứng sau lưng sứ giả, nghi thần nghi quỷ, bởi vì vừa rồi hắn ta nghe được tiếng sấm.

Ngoài ra, hắn ta đã sinh ra bóng ma tâm lý với Tào Đức. Mặc dù ma đầu kia tiến hóa cấp độ không cao nhưng mỗi lần gặp nhau, hắn ta đều gặp phải xui xẻo.

Xích Phong cảm thấy hắn ta có thể một tay bóp chết Sở Phong, một chân giẫm chết hắn giống như giẫm chết một con kiến.

Tuy nhiên, lần nào cũng có biến, cũng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Đến bây giờ, hắn ta đã bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Dù sao, lần trước hắn ta đã bị Cửu Hào do Sở Phong tìm đến nếm qua cái đùi.

Đáng hận nhất, cũng là đáng giận nhất, Tào Đức cũng ăn theo, nướng chín thịt chân của hắn ta, ăn như gió cuốn.

“Tào Đức, cái con côn trùng kia, hôm nay để ta xem ngươi sống sót như thế nào?” Ánh mắt Xích Phong rét lạnh, đi theo đằng sau sứ giả.

“Có chút môn đạo. Bí cảnh này thật không đơn giản. Ta ngửi thấy hương vị thiên kiếp không thể coi thường, nhưng lại có vẻ không đúng. Vì sao nó lại gấp rút biến mất trong thời gian ngắn như thế?”

Sứ giả nheo mắt, lẩm bẩm.

Cuối cùng, thần quang bên trong hai mắt của hắn ta phóng ra, ngay cả sương mù trên mặt cũng nhanh chóng tản đi, lộ ra một gương mặt tuấn mỹ mà yêu dị.

“Ồ, có bảo vật tuyệt thế. Đào được tạo hóa vật đặc biệt có đôi khi sẽ dẫn phát sét đánh.”

Hắn ta mỉm cười, hàm răng trắng sáng như tuyết, cả người sáng sủa vô cùng.

Lách mình một cái, hắn ta chợt biến mất, chạy sâu vào trong bí cảnh, không kịp chờ đợi, muốn chặn Tào Đức thu lấy tạo hóa cho mình.

Bình Luận (0)
Comment