Bên trong một phòng ăn lớn khác, Hồ Sinh đang phát tác, mái tóc dài màu vàng óng nhạt phấp phới, oán giận kể lại những chuyện mình vừa trải qua, tuy rằng rất mất mặt, nhưng gã vẫn kể hết ra cho mọi người nghe.
Một người thanh niên trẻ thể trạng cường tráng tên là Hùng Khôn, đầy đầu tóc đen rối tung, trong mắt lộ ra hung quang đại thịnh, trực tiếp vỗ bàn, nói: "Chỉ là một Chuẩn Vương đã láo xược như vật, khinh người quá đáng, chúng ta cùng đi tới chỗ gã đòi một lời giải thích!"
"Đừng kích động, đến cả Chuẩn Vương của tộc Khổng Tước và nhất mạch núi Bàn gã cũng dám giết, người này rất nguy hiểm!" Có người khuyên can.
Đoàn người trẻ tuổi dị tộc này tuy rằng hung hăng quen rồi, thế nhưng hiện tại nhưng cũng có chút nhút nhát, dù sao Sở Phong giết ra hung danh, ở trong mắt rất nhiều dị tộc nhìn tới hắn cứ như là một Ma Vương.
Hồ Sinh bất mãn nói: "Các vị, ta quả thực nuốt không trôi cơn giận này, chẳng lẽ như thế quên đi sao?" Sắc mặt gã khó coi, con mắt dài nhỏ có ánh sáng của sự hận thù lóe qua.
Một cô gái mặc áo vàng mỉm cười, nói: "Gã nhảy nhót cũng không được mấy ngày nữa đâu, lá gan thật không nhỏ, lại không tháo chạy khỏi thành phố Thuận Thiên, các ngươi nói tộc Khổng Tước và nhất mạch núi Bàn có thể buông tha hắn sao? Hiển nhiên là không thể, bọn họ sẽ tới đây giết hắn lập uy!" Cô ta tên là Lục Tình, thuộc tộc Lộc vương Ngũ Sắc, thực lực cũng rất mạnh.
Mấy người trong phòng nghe vậy đều gật đầu, trên mặt lộ ra cười lạnh, bọn họ đến thành phố Thuận Thiên vốn là để xem cuộc vui, đều biết tộc Khổng Tước và nhất mạch núi Bàn sẽ có động tác lớn, tất nhiên muốn giết một người răn trăm người, lập uy định ra quy củ!
"Thực ra cũng không có gì." Hồ Sinh vẫn không cam lòng, gã càng nghĩ càng thấy tức giận, nói: "Trong tộc chúng ta cũng có cường giả cấp Vương, chúng ta cùng đi đi, ta cũng không tin hắn dám đắc tội hết thảy Vương tộc."
Gã khuyến khích mọi người, muốn tới gây chiến với Sở Phong.
"Được, ta tán thành!" Hùng Khôn trực tiếp đứng lên.
"Chờ chút đã, hôm nay sẽ có một vị quý khách tới, chờ vị kia đến thì không cần sợ hãi nữa." Cô gái mặc áo vàng tên Lục Tình mỉm cười, khuôn mặt cô ta đẹp đẽ, địa vị hiển nhiên cũng không thấp.
"Còn ai đến?" Có người hỏi.
Có mấy người biết hôm nay khách quý là ai, nghe vậy lộ ra nụ cười, chỉ cần người kia đến, họ lcó thể không sợ Sở Phong.
"Kim Bức!" Lục Tình cho những người khác hay.
"Con cháu của Bức Vương?!"
Một số người lộ ra dáng vẻ quả thế, còn có một vài người thì lại giật mình, tâm thần tập trung cao độ.
Kim Bức chính là một con dơi màu vàng, đạo hạnh cao thâm, được lão Bức Vương ra sức vun bón, đã sớm đẩy gã ta đến cảnh giới Chuẩn Vương, một thân thực lực sâu không lường được.
Thường ngày gã khiến người ta vô cùng kiêng kỵ, thích uống máu có linh tính, xúc tiến bản thân tiến hóa.
"Kim Bức đến, dù cho Sở Phong có lợi hại đến đâu cũng không dám quá bá đạo, một lúc nữa chúng ta đi đòi một lời giải thích." Hùng Khôn cười ha ha nói.
Thời gian không lâu, phòng bao của bọn Sở Phong lần thứ hai bị người đẩy ra, một đoàn người không mời tự đến, trước sau đi vào.
Đỗ Hoài Cẩn đứng lên, cất cao giọng, nói: "Các ngươi là người nào, không biết nơi này được đặt trước sao, tại sao còn muốn xông tới?"
"Sở Chuẩn Vương quả nhiên cao giá quá, chúng ta mang nhiều người đồng thời đến tiếp đón ngươi như vậy mà ngươi cũng không đứng dậy một cái, thực sự là bình chân như vại, trấn định tự nhiên nha." Có người cất giọng quái gở.
Trần Lạc Ngôn cảm thấy vô cùng chướng mắt, nói: "Mấy người các ngươi tưởng thân phận địa vị của mình rất cao sao? Còn muốn Sở Phong đứng dậy đón tiếp nữa, rõ ràng đều ôm địch ý mà tới."
"Quả nhiên thật là bá đạo, ngươi đang xem thường mấy đại vương tộc chúng ta sao? Không hổ là Sở Ma Vương!" Có người trào phúng.
Âu Dương Thanh cười lạnh, nói: "Các ngươi là muốn gây sự? Đừng hối hận!"
"A, thật liều lĩnh, đến cả người ở bên cạnh cũng dám nói chuyện với chúng ta như thế." Có người thâm trầm nói.
"Đều đến tìm chết đấy à?" Sở Phong mở miệng, âm thanh không cao, thậm chí rất hoà nhã, thế nhưng lại lập tức khiesn tất cả những người trong này yên tĩnh lại.
Hắn vừa mở miệng, dù cho không mang theo ý giận nhưng vô hình chung cũng khiến người ta có một luồng cảm giác ngột ngạt, khiến người khác phải kiêng kỵ.
"Ta đã từng nói, nếu như ngươi còn dám nhiều lời thêm một chữ thì sẽ lập tức chém ngươi, ngươi còn dám tới?" Sở Phong nhìn về phía Hồ Sinh.
Bị Sở Phong nhìn chằm chằm, mồ hôi lạnh trên người gã vã ra như tắm, gã ngậm chặt miệng, không dám lên tiếng, trên thực tế từ sau khi gã đến căn phòng nhỏ này vẫn không có mở miệng nói chuyện.
"Nếu đã không dám nói lời nào, còn không cút cho ta!" Sở Phong lạnh giọng nói.
Lông tóc Hồ Sinh dựng đứng, hãi hùng khiếp vía, gã thầm mắng mình không có cốt khí, tại sao vừa nhìn thấy Sở Phong lại cứ như là chuột thấy mèo? Cảm giác sợ hãi từ trong tâm khảm này, chính gã cũng không hiểu.
Thực ra, đó là vì uy thế tinh thần của cấp Vương, khiến cho gã run rẩy, không sinh được chút ý niệm phản kháng nào.
Hồ Sinh không tự chủ được rút lui, trực tiếp ra khỏi phòng khách, đứng ra bên ngoài cửa phòng.
Nhưng ngay lập tức gã lại thấy cực kỳ xấu hổ, mặt đỏ lên, lại muốn cất bước đi trở về bên trong.
Những người trẻ tuổi dị tộc khác thấy thế đều cảm thấy mất mặt, khí thế của bọn họ nhanh chóng bị suy yếu, không khí trở nên cực kì lúng túng.
Lục Tình mở miệng nói: "Sở Chuẩn Vương, ngươi làm việc quá bá đạo, chúng ta có lòng tốt đến gặp ngươi, ngươi lại quát mắng như thế?"
Tuy rằng cô gái mặc áo vàng này có sắc đẹp không tầm thường, nhưng Sở Phong cũng chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ chạm cốc với đám Diệp Khinh Nhu, Trần Lạc Ngôn, không nhìn cô ta lấy một cái.
Lục Tình bị gạt bỏ sang một bên đúng ở nơi đó, nhất thời tương đối lúng túng.
Hùng Khôn tóc đen phấp phới, ánh mắt lăng liệt, tính tình của gã rất dễ cáu kỉnh, là con cháu Hắc Hùng vương, vào lúc này gã mở miệng, âm thanh hơi lạnh.
"Không phải chỉ là một Chuẩn Vương thôi sao, kiêu ngạo như vậy, ngươi thật sự coi chính mình là vô địch thiên hạ đấy à, ta thấy ngươi không còn sống được lâu nữa đâu, tộc Khổng Tước và nhất mạch núi Bàn sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Diệp Khinh Nhu mở miệng, nói: "Ta khuyên các ngươi vẫn là đi nhanh lên đi, đừng tự mình gây thêm rắc rối."
"Thực sự là chuyện cười, bằng vào các ngươi cũng dám uy hiếp chúng ta." Có người không cam lòng.
"Các ngươi đây là cảm thấy mình đều là Vương tộc, muốn cùng nhau liên hợp lại như vậy thị uy ta, nghĩ ta không dám động tới các ngươi?" Sở Phong hỏi, vẫn không có dấu hiệu nổi giận.
Lục Tình mở miệng, nói: "Sở Chuẩn Vương, chúng ta không ý tứ gì khác, nhiều Vương tộc lại đây như vậy chỉ là muốn xin ngươi di giá một cái, có một vị khách quý muốn nói chuyện với ngươi."
"Nhất mạch Hắc Hùng ở đây!"
"Nhất mạch Lộc vương Ngũ Sắc ở đây!"
Những người này lần lượt tự giới thiệu, hầu như đều là Vương tộc, tộc kém cỏi nhất cũng có hai Chuẩn Vương, bọn họ đã liên hợp lại cùng nhau.