Trần Lạc Ngôn mở miệng nói: "Tôi cũng nghe nói, sau khi Sở Phong bị tộc Khổng Tước và nhất mạch núi Bàn chỉ đích danh, những tộc khác cũng có vài kẻ không an phận, thậm chí còn có một vài tên dị tộc chạy tới thành phố Thuận Thiên này, chắc không phải chính là những kẻ dị tộc này chứ?"
Trên thực tế, bọn họ chưa nói được mấy câu với nhau, cửa khách phòng đã bị người đẩy ra, có người không mời tự đến.
Tin tức Sở Phong tới nơi này đã bị tiết lộ, không ít người còn đang nhỏ giọng bàn luận, đây cũng không phải bí mật gì.
Hiển nhiên, đây không phải là nhân loại, tướng mạo hắn ta có chút không tầm thường, thân hình cao gầy, đồng tử vàng nhạt, chỉ là con mắt hơi dài nhỏ.
Sau khi vào cửa, người trẻ tuổi này ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn Sở Phong một chút, nói: "Sở Phong? Thực sự là nhàn nhã đấy nhỉ, chúng ta còn tưởng rằng ngươi đã trốn khỏi thành phố Thuận Thiên rồi cơ, không nghĩ tới hôm nay còn có thể may mắn nhìn thấy Sở Chuẩn Vương uy danh hiển hách thế này."
Nụ cười của gã ta vô cùng giả tạo, vẻ mặt lại có chút phức tạp, xen lẫn một tia e ngại, công khai nhìn bọn Sở Phong lên tiếng.
Tư thái này của gã ta dễ dàng khiến người ta đoán được nhất định gã cũng khá mạnh, nếu không tuyệt không dám tới trước mặt sát thần Sở Phong này giễu võ giương oai, tự tìm xúi quẩy.
"Nếu Sở Chuẩn Vương ở đây, vậy thì ta muốn mời ngươi di giá một chút, được chứ?” Hắn duỗi tay làm ra một động tác xin phép.
Sở Phong bình tĩnh nhìn hắn ta, không nói một lời.
Điều này khiến cho gã dị tộc trẻ tuổi đột nhiên hoảng hốt, gã cảm thấy lông tóc toàn thân dựng đứng, nhưng rất nhanh sau đó gã lại có chút căm hận chính mình, đối phương chẳng hề nói một câu, sao mình có thể tự doạ bản thân thành như vậy?
Hắn híp đôi mắt nhỏ dài, cất cao giọng nói: "Nếu Sở Chuẩn vương vẫn còn ở thành phố Thuận Thiên, lại không sợ đi ra ngoài, vậy thì mời đi qua đây nói chuyện một chút đi!"
"Cút." Sở Phong chỉ nhả ra đúng một chữ, đến cả Thú vương cũng đã bị hắn giết chết, chẳng lẽ còn sợ tên cường giả tuổi trẻ dị tộc này hay sao?
"Ngươi. . ." Gã dị tộc trẻ tuổi vô cùng tức giận, dù nói như thế nào đi nữa, gã cũng là dòng chính Vương tộc, hôm nay lại bị một tên nhân loại miệt thị như thế.
"Nói thêm một chữ nữa, ta sẽ giết ngươi!" Sở Phong lạnh lùng nhìn hắn ta.
Sau khi người trẻ tuổi này nghe thấy lời hắn, mái tóc dài màu vàng nhạt xoã tung, hay còn có thể nói là bùng nổ, chỉ có điều bởi vì nó quá dài cho nên không có dựng thẳng đứng lên, gã đang nổi giận, đôi mắt dài nhỏ như muốn phun ra lửa, cảm thấy mình đang bị nhục nhã.
Nhưng mà, ngay khi Hồ Sinh đang định nổi giận, muốn quát lớn và phản bác, gã lại nhìn thấy ánh mắt Sở Phong bình tĩnh lạnh lùng nhìn mình, nhất thời gã như bị nước lạnh giội lên đỉnh đầu, run rẩy rùng mình một cái, nuốt hết những lời vừa lên tới miệng vào bụng.
Toàn thân Hồ Sinh phát lạnh, gã cảm thấy mình cứ như đang đối mặt với một vị "Ma Vương". Kẻ từng giết Chuẩn Vương của tộc Khổng Tước và nhất mạch núi Bàn, chắc chắn không phải là một quả hồng mềm.
Gã cắn răng, nắm chặt nắm đấm, dùng sức ngậm miệng lại, quay đầu mà không dám nhiều lời thêm một câu. Gã thật sự đúng là đang sợ đầu óc vị "Sở Ma Vương" này nóng lên, gọn gàng nhanh chóng giết chết gã ngay tại đây.
Trong phòng riêng, những người khác đều vào nhìn gã, không có bất kỳ người nào đứng lên giảng hoà, không khí vô cùng yên tĩnh!
Hồ Sinh rất phẫn uất nhưng thật sự không dám nói thêm một chữ nào nữa, gã cảm thấy vô cùng uất ức, không có cách nào tiếp tục ở lại nơi này, muốn xoay người rời đi.
"Quay lại!" Sở Phong mở miệng, gọi gã lại.
Thân hình cao gầy của Hồ Sinh nghe vậy nhất thời cứng đờ, chậm chạp quay lưng lại đứng ở cửa phòng không nhúc nhích. Gã vừa hơi sợ hãi cũng vừa hơi cáu giận, đối phương còn muốn làm cái gì?
"Đóng kỹ cửa." Sở Phong nói, hắn vốn không muốn làm khó tên dị tộc này, thế nhưng cũng không có chút hảo cảm nào. Gã này lại dám nói năng lỗ mãng ở trước mặt hắn, hỏi kháy xem hắn có tháo chạy khỏi thành phố Thuận Thiên, đi ra ngoài trốn tránh nơi đầu sóng ngọn gió này không.
Thân thể Hồ Sinh căng thẳng, hắn vô cùng tức giận, trên mặt nóng như lửa, đường đường là dòng chính Vương tộc lại bị người ta coi thường như vậy, gã cảm thấy mình đang bị nhục nhã.
Nhưng mà, chỉ sau một khắc, gã sởn cả tóc gáy, trực giác nhạy cảm cho biết, phía sau gã dường như có một con quái vật thời tiền sử khổng lồ, nhìn chằm chằm gã, ánh mắt lãnh khốc kia khiến cho toàn thân gã phát lạnh.
Thân thể cứng ngắc của Hồ Sinh cuối cùng cũng chậm rãi xoay lại, đóng cửa căn phòng, sau đó gã bước nhanh đi xa, không muốn dừng lại dù chỉ một khắc.
"A. . ."
Chờ tới khi gã rời khỏi căn phòng kia một khoảng cách đủ xa, gã không nhịn được gào thét một tiếng, lồng ngực bực bội muốn nổ tung. Gã có chút căm hận chính mình vừa nãy quá mềm yếu, lại bị một con người ép cúi đầu, không dám phản kháng.
Sau khi sự việc này xảy ra, gã thật muốn điên rồi, hận không thể xoay người lại liều mạng với cái tên ma đầu kia, đối với gã mà nói, chuyện này thực sự là vô cùng nhục nhã.
Phòng ăn rất lớn, rất nhiều người đều quay đầu lại nhìn về phía gã, trên mặt lộ ra thần sắc khác thường, thấp giọng nghị luận.
Một người phục vụ đi tới, trên mặt mang theo mỉm cười, nói: "Tiên sinh chào ngài, ngài có nhu cầu hỗ trợ gì hay không?"
Người phục vụ kia khách khí ám chỉ, còn có rất nhiều khách đang ở đây dùng cơm, xin Hồ Sinh hãy giữ yên lặng.
"Cút!" Hồ Sinh lạnh lùng nói, nhanh chóng đi đến một phòng ăn lớn xa xa.
Ầm!
Gã đẩy cửa phòng ra, bên trong có không ít nam nữ hoặc anh tuấn hoặc xinh đẹp, bọn họ đều rất trẻ trung, tất cả đều có khí chất vô cùng đặc biệt, vô cùng yêu dị.
Sau khi Hồ Sinh rời đi, Đỗ Hoài Cẩn, Âu Dương Thanh cười to không ngớt, cảm thấy thật là sáng khoái quá đi.
"Lão đại, anh quả thực chính là một dòng nước trong a."
"Có ý gì, muốn ăn đòn à?"
Âu Dương Thanh nói: "Đây không phải là chế nhạo, mấy ngày gần đây quả thực là có nhiều chuyện bẩn thỉu xấu xa, đến cả một vài nhà tài phiệt lớn cũng đều phái người tới tiếp xúc cùng những dị tộc này, biến hướng lấy lòng, nào giống lão đại chúng ta, cứ như vậy trực tiếp quát lớn, bắt cường giả trẻ tuổi dị tộc này phải cúi đầu đi qua, thật quá thoải mái."
Anh ta nói chính là những lời thật tình, dị tộc quật khởi quả thực quá mãnh liệt, phát triển nhanh chóng chỉ trong thời gian ngắn, dẫn đến rất nhiều thế lực lớn đều không thể không khiêm tốn lại, còn phải ân cần tiếp đón.
Đặc biệt, bây giờ còn là thời kì then chốt tranh cướp danh sơn, tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, không người nào dám tùy tiện đắc tội với những giống loài khác, nhất là dòng chính Vương tộc.
Rất nhiều người đều cảm thấy không hợp mắt, thế nhưng họ cũng không có cách nào, đây chính là thực tế.
Trần Lạc Ngôn mở miệng nói: "Vẫn nên cẩn thận một chút, gần đây dị tộc rất sôi nổi, đặc biệt là những cường giả tuổi trẻ kia làm việc tương đối kiêu căng, nghe nói rất có thể đã có mấy lão già đến thành phố Thuận Thiên."