"An bài cho tôi một chiếc máy bay, sáng sớm ngày mai xuất phát." Sở Phong không nhiều lời, hắn chuẩn bị sáng mai quay về thành phố Thuận Thiên, chuyện gầy dựng lại núi Bàn, giao cho Lục Thông xử lý là được.
Nơi này đối với hắn mà nói đã không còn ý nghĩa gì, học được thuật Ngự Kiếm đã đủ đáng giá rồi.
Hiện tại hắn còn chờ ở chỗ này, cũng là bởi vì muốn chờ đợi hạt giống trong hộp đá.
Sở Phong ăn một ít lương khô sau đó liền trở lại phía sau núi, bảo vệ thứ mà hắn đã chôn xuống, cũng tiếp tục tìm hiểu thuật Ngự Kiếm, muốn tranh thủ tinh thông và nắm giữ được nó trong thời gian ngắn nhất.
Khi trời hơi mờ tối, Sở Phong mở mắt ra, hắn đào hộp đá ra nhìn một chút, khẽ thở dài, quả nhiên như dự, liệu hạt giống không có bất kỳ biến hóa nào.
Sáng sớm hôm sau, hắn lên máy bay rời khỏi núi Bàn.
Tin tức không có để lộ, bởi vì nơi này còn cần khắc phục hậu quả.
Ánh bình minh từ cửa sổ máy bay rơi vào, chiếu vào trên người Sở Phong, hắn đắm chìm trong hào quang vàng óng, nhìn vào thật giống như thần linh trên cao, ít nhất thì mấy dị nhân bên trong cabin cho là như thế.
Dùng sức một người đánh bại cả một ngọn danh sơn, loại chiến tích này quá khủng bố, nhất định sẽ chấn động thiên hạ! Hơn nữa, mấy người bọn họ đều nhìn thấy những thi thể của con Thú vương kia, loại cấp bậc này mà cũng bị hắn đánh nổ!
Phải biết, Thú vươngcó thể dễ dàng đồ thành thì sức mạnh cấp Vương thật sự là đáng sợ đến không thể nào tưởng tượng được, nhưng cuối cùng nó vẫn bị người trẻ tuổi đang ngồi yên tĩnh bên trong cabin này đánh chết.
Cuối cùng, bọn họ quả thực không nhịn được, có người ỷ vào lá gan lớn, tiến lên muốn chụp chung một bức ảnh cùng Sở Phong.
"Không thành vấn đề." Sở Phong mỉm cười, thoải mái thỏa mãn yêu cầu của bọn họ.
Sau khi kết thúc đại chiến, hắn rất thoải mái, đặc biệt là còn học được thuật Ngự Kiếm nên tâm tình của hắn bây giờ rất tốt. Hắn tin chắc trong một khoảng thời gian ngắn nữa là mình sẽ có thể hoàn toàn nắm giữ được, tăng mạnh thực lực của bản thân lên!
Tới gần buổi trưa Sở Phong mới trở về thành phố Thuận Thiên.
Từ núi rừng trở về thành thị, Sở Phong có một loại cảm giác khác thường, một bên là núi lớn Man Hoang bị dị tộc chiếm giữ, hung thú hoành hành, một bên lại là thành phố hiện đại, tương phản quá mãnh liệt.
"Lão đại, anh đang ở đâu, chúng tôi đi đón anh!"
Thiên Lý Nhãn Đỗ Hoài Cẩn gọi điện thoại di động cho hắn, giọng nói vô cùng kích động, cái âm thanh kia chấn động lớn đến mức lỗ tai Sở Phong cũng phát đau, bởi vì anh ta đang vô cùng kích động.
Đến cả Diệp Khinh Nhu cũng nôn nóng, tâm tình phập phồng, hô lớn: "Sở Phong, anh quả thực đã khiến chúng tôi vô cùng bất ngờ, tin tức này cũng quá kích thích rồi?"
Thật ra tin tức vẫn chưa được truyền ra, sau khi núi Bàn trải qua một trận chiến còn cần khắc phục hậu quả, miễn cho có chuyện ngoài ý muốn sinh, thế nhưng mấy người này đều đã nghe được tin tức từ chỗ của Lục Thông.
Lúc đầu, có đánh chết bọn họ cũng không tin, đều cho rằng lão già Lục Thông kia chỉ đang lừa bọn họ, nhưng mà sau khi nhìn thấy mấy tấm hình Lục Thông gửi tới, bọn họ liền chấn động rồi.
Xác Thú vương bị chia năm xẻ bảy là do Sở Phong đánh nổ, toàn bộ đỉnh núi suýt chút nữa đã bị hai đại cao thủ tiêu diệt, giờ đây vô cùng rách nát, quả thực quá doạ người.
"Lão đại, chúng tôi muốn một bữa tiệc đón gió tẩy trần cho anh, anh mau tới tầng tám mươi tám cao ốc Thanh Vân ăn bữa tiệc lớn đi!" Thuận Phong Nhĩ Âu Dương Thanh hét lên quái dị ở trong điện thoại di động.
"Được, tôi chờ các cậu." Sở Phong đứng ở ven đường, chờ những người kia tới đón hắn, bởi vì mấy người kia cũng đang gấp gáp chạy tới, lập tức muốn đến chỗ hắn.
Hắn đứng ở một chỗ trên phố, đường đi đông đúc, lập tức có người nhận ra hắn.
"Ai, đây không phải là Sở Phong ư, sao còn chưa rời khỏi thành phố Thuận Thiên, trời ạ, thế này thì nguy hiểm quá, tôi nghe nói có mấy tên dị tộc đang muốn tới đây."
"Đúng đấy, đây thật không phải là tin tức tốt gì, cậu ta nên trốn tránh đi mới đúng."
Trong nháy mắt, có không ít người đi tới chào hỏi hắn, bọn họ đều có chút kích động, đồng thời còn rất chân thành khuyên hắn nên cố chịu đựng, ra bên ngoài tránh một thời gian.
May là bọn Diệp Khinh Nhu, Trần Lạc Ngôn đến đúng lúc, hắn vội vàng theo mấy người kia rời đi.
"Yên tâm, tôi sẽ không sao." Trước khi rời đi, Sở Phong nói cho mọi người xung quanh biết.
Rất nhanh, chuyện này trở thành một tin tức bị người ta phát tán ra ngoài, tất cả mọi người đều biết Sở Phong vẫn còn ở thành phố Thuận Thiên, không có chạy trốn, chuyện này dẫn tới một hồi phong ba lớn!
"Lão đại, anh quả thực đã tạo ra một quả bom hạt nhân đấy, tin tức sẽ sớm bị lão hồ ly Lục Thông công khai ra ngoài, đừng nói những người khác mà có lẽ cả đám tài phiệt lớn khi biết tin chắc chắn sẽ muốn ngốc luôn."
Ở trên xe, Âu Dương Thanh cười hắc hắc, rất kích động, đảo tay lái mấy lần.
"Lái xe cho cẩn thận đi, đừng nghịch." Diệp Khinh Nhu cảnh cáo hắn.
"Tại sao lại là chỗ này?" Sở Phong nghĩ đến sự cố ra mắt lần trước, hắn chính là ở đây ăn cơm cùng với Khương Lạc Thần và Hạ Thiên Ngữ, kết quả gây ra các loại phong ba.
"Hết cách rồi, đồ ăn ở nơi này là ngon nhất rồi, đặc biệt sau khi xuất hiện núi lớn Hồng Hoang, có một vài hung cầm và mãnh thú chưa từng nghe thấy xuất hiện, đều bị bắt về trở thành nguyên liệu nấu ăn, được mang lên bàn ăn, tiếng tăm của nơi này cũng ngày càng lớn hơn, trở thành số một số hai." Đỗ Hoài Cẩn tán thưởng nói.
"Yên tâm, tôi đã đặt trước rồi, cũng đã chọn cho chúng ta một một chỗ yên tĩnh, sẽ không bị người khác tới quấy rối." Diệp Khinh Nhu nói để hắn an tâm.
Đây là một gian phòng bên cạnh cửa sổ, có thể quan sát toàn thành phố, cũng có thể phóng tầm mắt tới ngoài thành, nhìn về phía núi lớn Hồng Hoang, thậm chí còn có thể nhìn thấy một ít chim và mãnh thú đang chiến đấu với nhau.
Gian phòng này bình thường rất khó đặt trước, cũng bởi vì vị trí của nó quá tốt.
"Ồ, vừa nãy hình như tôi thấy Sở Phong, hắn thế mà lại không hề rời đi?"
Dù cho bọn họ rất khiêm tốn, khi đến nơi vẫn dễ dàng bị người ta nhận ra, đám người Sở Phong rất nhanh bị mọi người phát hiện, rất nhiều người thậm chí còn chụp ảnh hắn lại.
Mãi đến khi tận cửa phòng đóng lại vẫn còn có có người thỉnh thoảng đến đây chào hỏi.
Đột nhiên, quản lí cửa hàng đi tới, sắc mặt có chút không đúng, nhỏ giọng nói với Diệp Khinh Nhu: "Có vài dị tộc trẻ tuổi xuất hiện, các vị. . . còn muốn tiếp tục dùng cơm ở đây chứ?"
Ông ta có lòng tốt muốn nhắc nhở mấy người bọn họ, bởi vì ông ta biết rõ hiện tại Sở Phong có chuyện phiền phức, hắn đã giết chết Chuẩn Vương tộc Khổng Tước và nhất mạch núi Bàn, đang lúc ở trên đầu sóng ngọn gió.
Đặc biệt là Thú vương ở núi Bàn cũng đã cất lời, muốn hắn tới thỉnh tội, tình huống bây giờ rất bất lợi cho hắn. Lúc này mà ra ngoài, vạn nhất có tên dị tộc trẻ tuổi nào gặp phải bọn họ nói không chừng sẽ lại gây ra chuyện gì đó.
"Không cần!" Diệp Khinh Nhu lắc đầu.
Quản lí phòng ăn kinh ngạc, bởi vì mấy người trong phòng đều quá bình tĩnh, căn bản là không coi chuyện này là chuyện to tát gì. Ông ta cũng không tiếp tục khuyên nữa, ông ta cũng đã hết lòng rồi.