Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2797 - Chương 2798: Rốt Cuộc Ta Là Ai? (2)

Thánh Khư Chương 2798: Rốt cuộc ta là ai? (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Sự thay đổi này rất kinh người.

Nguyên Lăng rơi xuống mặt đất, rách tung tóe, gần như không còn thành hình người, biến thành một bãi thịt nhão.

“Nghĩ không ra, tiểu Âm phủ, một mộ địa đến từ xa xưa lại có cô hồn dã quỷ trưởng thành đến trình độ này.” Ông ta thở dài, không cam lòng, cũng có tuyệt vọng, lại càng cảm thấy hoang đường. Sinh linh cấp Thiên Tôn như ông ta lại chết trong tay một thiếu niên.

“Ngươi nói cái gì? Tiểu Âm phủ làm sao? Tại sao lại là mộ địa?” Sở Phong hỏi.

“Chúng ta đều biết, sinh linh năm đó đều bị tuyệt diệt, là một nghĩa địa trường tồn tuyên cổ, từ hành tinh này đến hành tinh khác, từ nơi chôn cất này đến nơi chôn cất khác, là nơi đã từng vùi lấp Đế giả, tại sao lại sinh ra một sinh linh giống như ngươi? Chẳng lẽ ngươi là anh linh nào chạy ra từ phần mộ tiền sử sao?”

Nguyên Lăng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Sở Phong. Ông ta biết mình sắp chết, nhưng ông ta cũng biết rõ ràng căn nguyên bên trong, rất khó tin tưởng. Một sinh linh bước ra từ Âm phủ lại mạnh đến như vậy, dùng cơ thể thiếu niên tiêu diệt một Thiên Tôn như ông ta.

Sở Phong ép hỏi, để ông ta nói ra quá khứ của tiểu Âm phủ, bí mật của nguyên tộc. Tuy nhiên, Nguyên Lăng bị bức cung lại cười lạnh, không nói gì cả.

“Nếu ngươi đã giả câm, vậy ta cần ngươi để làm gì?” Sở Phong tiến lên, một cước đạp chết, hình thần câu diệt, trên mặt đất còn có thêm một vũng huyết dịch.

Hắn mở lọ đá, trút đống tro tàn ra ngoài, sau đó dọn dẹp sạch sẽ chiến trường nhỏ hẹp của mình.

Tiểu Âm phủ là mộ địa. Đây là chuyện trước kia Sở Phong cũng đã từng nghe qua. Tuy nhiên, nghe Nguyên Lăng nói xong, hắn vẫn cảm thấy quỷ dị.

Nhất là dính đến cao tầng chung cực đã từng tự tay mang táng nơi này. Đó là vì nguyên nhân gì?

Còn nữa, Cửu Hào đã từng nói qua, có người diễn dịch nơi hắn sinh ra, là một tinh cầu màu xanh nước biển, rất phi phàm, bên trong tất nhiên cũng đã phát sinh biến cố lớn nào đó.

Hơn nữa, đại cẩu màu đen đã từng nhìn chằm chằm gương măt của hắn, lộ ra vẻ cổ quái, dáng vẻ sâu khó lường, còn bảo hắn đi tìm Nữ đế, bên trong hẳn có nội tình.

Sở Phong vượt qua tiểu bí cảnh, tìm kiếm cơ duyên tiểu thế giới. Hắn đã sớm cảm nhận được nơi này cổ quái. Cho nên hắn không muốn Nguyên Lăng hủy đi bí cảnh, mà thu ông ta vào trong lọ đá để quyết chiến.

Trong nháy mắt, hắn đã đi đến chỗ sâu bí cảnh, nhìn thấy rất nhiều người ngã trên đường, giống như đang ngủ say. Trước đó, một gợn sóng phát sáng, giống như đất luân hồi, khiến người ta ngủ say, muốn lãng quên hết thảy.

“Đây là biển luân hồi?”

Hắn giật mình. Khi đến nơi này, hắn cũng phải lắc lư một hồi, suýt chút nữa ngất đi. Hắn sử dụng Hỏa Nhãn Kim Tinh để nhìn ra chân tướng. Lực luân hồi và vãng sinh tràn ngập, rất nồng nặc.

Quan trọng nhất chính là, nơi này khiến hồn quang người ta xuất thế, không ngừng cộng hưởng, giống như muốn hiển lộ kiếp trước.

Đồng thời, khu vực này còn có tiếng tụng kinh kỳ dị, giống như đến từ hoàng hôn địa phủ, đuổi hồn phách chư thiên đến một nơi nào đó.

Đủ loại dấu hiệu, tất cả đều giống như sử sách ghi lại. Đây chính là hồ luân hồi trong truyền thuyết.

Sau khi Sở Phong tiến vào dương gian, hắn đều có nghiên cứu đối với các loại bí mật cổ xưa. Ngoại trừ hắn từng hỏi lão Cổ về Lê, hắn còn truy vấn qua các bí mật đặc biệt, bao gồm rất nhiều kỳ vật.

Cho nên, hắn nhận định, đây chính là biển luân hồi.

Nói là biển, thật ra chỉ là một đầm nước rất nhỏ chỉ vài mét vuông.

Sở Phong lên dây cót tinh thần. Hắn bước tới, nhìn vào trong hồ nước. Hắn muốn nhìn xem phải chăng có kiếp trước kiếp sau của hắn hay không.

Xét từ bản chất mà nói, thật ra hắn không tin quan niệm về số mệnh. Hắn cho rằng luân hồi chẳng qua chỉ là sự nhảy vọt về chất của sinh mệnh, là một con đường chứ không phải số mệnh cố hữu.

Tuy nhiên, lúc này, hắn lại thất kinh. Hắn nhìn thấy cái gì?

Hắn nhìn chằm chằm đầm nước vài thước vuông mà rét run cả người. Hắn cảm thấy hắn đã nhìn thấy một góc đáng sợ của chân tướng.

Bên trong cái đầm nước chỉ có vài mét vuông có thân ảnh mơ hồ của Sở Phong, nhưng không phải cái bóng mà là một chuyện nào đó năm xưa khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc.

Chẳng lẽ hắn thật sự có kiếp trước hay sao? Điều này đã phá vỡ nhận biết của hắn.

Hắn vẫn cho rằng, hắn đến từ tiểu Âm phủ, xem như một hình thái vật chất luân hồi mà không phải là số mệnh luân hồi, tương đương với việc gầy dựng lại nhục thân một lần nữa.

Nhưng bây giờ, hắn nhìn thấy những hình ảnh thời cổ đại, hư hư thực thực, sinh linh là hắn hiển hiện nhưng ánh mắt kia quá sắc bén, giống như muốn xuyên qua đầm nước mà ra.

Điều này khiến cho Sở Phong cảm thấy như bị bỏng, giống như bị hai tia chớp đánh trúng, bị thiên kiếp mạnh nhất đốt cháy bản thân. Hắn thân là đại Thần Vương nhưng cũng có chút chịu không nổi.

Đó chính là năm tháng dài đằng đẵng kiếp trước của hắn sao?

Điều này sao có thể?

Bất luận thế nào, hắn cũng có chút khó mà tin được, không thể nào tiếp thu được.

Sở Phong không tin vào mệnh, cũng không cho rằng hắn là người khác chuyển thế mà chỉ là chính hắn. Cho dù lén qua đường luân hồi thì đó cũng là chính hắn.

Bây giờ, hắn lại chịu sự đả kích kia.

Hắn là một người khác? Đột ngột biết được, ai có thể tiếp nhận, ai có thể tin tưởng? Hắn không muốn làm cái bóng của người khác.

Sau khi thức tỉnh, ta đột nhiên phát hiện ta không phải là ta, đó mới là chuyện đáng buồn nhất.

Sở Phong nhìn chằm chằm đầm nước, một đầm nước vuông óng ánh nhưng lại giống như một thế giới đáng sợ, thâm thúy vô biên, nhìn thì không lớn nhưng lại làm cho người ta cảm thấy rộng lớn vô cùng, cảm giác giống như vũ trụ áp súc.

Thoáng chốc, hắn nhìn thấy nhật nguyệt tinh thần đang chuyển động, rất nhiều tinh cầu khổng lồ đang sắp xếp, đang cộng hưởng muốn xông ra khỏi đầm nước.

Ở đó, “hắn’ đứng vững, giống như đang quan sát thứ gì đó, nhưng lại giống như đang hồi tưởng về quá khứ.

Trong lúc lơ đãng, ánh mắt người kia xẹt qua ức vạn thời không đến một thế giới, dừng lại trên người Sở Phong, khiến cho toàn thân của hắn giống như bị đốt cháy.

Người kia rất mạnh.

Cho dù thân ảnh mơ hồ, cách nhau thời không vô tận, giống như chỉ thoáng nhìn nhưng cũng khiến cho Sở Phong cấp độ đại Thần Vương như bị tiên hỏa đốt cháy.

Đây là ánh mắt đáng sợ đến cỡ nào?

Rất nhanh, hắn bình tĩnh lại. Gặp chuyện không cần bối rồi mà phải ứng đối giải quyết. Hắn nhìn chằm chằm đầm nước rất nhỏ đằng trước, chăm chú suy nghĩ đây là sự thực sao?

Bình Luận (0)
Comment