Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đúng lúc này, Sở Phong cảm thấy choáng váng, gần như muốn ngất đi. Rất nhiều người đang nằm cách biển luân hồi không xa đều không chịu nổi khí tức nơi này, giống như vĩnh viễn ngủ say.
Lọ đá trên người Sở Phong hơi chấn động một chút, chảy xuôi một sợi ánh sáng óng ánh, khiến cho hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, một luồng lãnh ý bao phủ toàn thân, giúp cho hắn không còn mệt mỏi buồn ngủ nữa.
Hắn giật mình. Nếu hắn ngất ở đây, có khi nào hắn sẽ vĩnh viễn không dậy nổi, chết ở chỗ này?
Hắn một lần nữa nhìn về phía đầm nước. Hình ảnh và động thái của người kia không phải đơn giản mà hiện ra, mà còn có tiếp theo, vẫn còn đang diễn dịch và phát triển.
“Thanh đồng.”
Hắn hít một hơi lãnh khí, tin rằng mình không nhìn nhầm. Bên trong hỗn độn khí cuồn cuộn, hắn nhìn thấy một góc thanh đồng màu xanh.
Trước kia, khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy đầm nước, hắn nhìn thấy giống như có một chiếc quan tài ẩn hiện nhưng rất mơ hồ, hắn không quá xác định, chỉ hơi rùng mình một chút.
Bây giờ hắn có thể xác định, đúng là có đồng quan thật, một lần nữa nổi lên mặt nước, không còn ẩn trong sương mù nữa.
Điều này khiến cho Sở Phong hận không thể một bàn tay đánh xuyên hồ luân hồi, đánh tan mê vụ. Tuy nhiên, khi hắn nhìn thấy rõ ràng, trong lòng hắn quá kinh ngạc.
Bởi vì hắn nhìn thấy đồng quan cực kỳ quen mắt. Khi còn ở đệ nhất sơn, Cửu Hào từng hiện ra một đoạn ký ức cổ xưa cho hắn. Những hình ảnh đó đều có đồng quan.
Có người ngồi trên đồng quan đi xa, nhìn vạn giới đổ máu, nhìn chư thiên dưới ánh tà dương đỏ thắm, cô độc mà thê lương.
Cũng có người nằm trong quan tài, không biết điểm xuất phát, không biết điểm cuối cùng, cứ trôi nổi trong vũ trụ lạnh lẽo, im ắng.
Hiện tại, Sở Phong cũng nhìn thấy một đồng quan, kiểu dáng tương tự, cứ chìm nổi ở đó. Chẳng lẽ nó có liên quan đến kiếp trước của hắn?
Chuyện gì xảy ra thế?
Hắn hoài nghi, thậm chí suy đoán, hồ luân hồi là thật sao? Hay có người cố ý bố cục, hoặc nói hồ nước thông linh đang tính kế hắn?
Hắn kinh hãi, bởi vì hắn thật sự không tin nổi bản thân lại có liên quan đến đồng quan.
Sở Phong nhìn chằm chằm vũng nước vuông chỉ có vài mét, nhìn chằm chằm cảnh tượng bên trong, sau đó cơ thể hắn run lên, bởi vì hắn nhìn thấy được cảnh vật càng thêm kinh người.
Mơ hồ trong đó, hắn nhìn thấy hai cái quan tài mà không phải một. Có người làm bạn?
Lông tóc hắn dựng đứng. Chuyện gì xảy ra thế? Kiếp trước của hắn không chỉ dây dưa với một quan tài đồng mà là hai cái?
Về sau, con mắt Sở Phong đang nhìn chằm chằm lại phát đau. Hắn nhanh chóng nhìn thấy quan tài thứ ba, ở đó không có người mà trống không.
“Tình huống quá quỷ dị, không hợp thói thường.” Hắn cảm thấy có chút không thể tin nổi.
Sở Phong đưa mắt nhìn xung quanh. Hắn hơi hoài nghi có người đang nhằm vào hắn hay không, dẫn phát các loại huyễn tượng? Thấy thế nào hắn cũng đều cảm thấy quá tà môn, quá quỷ dị.
Hắn thật sự không tin hắn sẽ có kiếp trước, hơn nữa địa vị lại còn lớn đến kinh thiên.
“Đó là nơi nào?”
Sau đó, hắn nhìn thấy vô số tinh cầu khổng lồ trong đầm nước, tất cả đều rất tĩnh mịch, khô cạn, không có sinh mệnh. Toàn bộ vũ trụ giống như mộ địa.
Lại có chút giống tiểu Âm phủ.
Tuy nhiên, tiểu Âm phủ của Sở Phong có sự sống, xuất hiện rất nhiều tinh cầu sinh cơ bừng bừng.
Một khắc đó, hắn nhớ đến lời nói của Nguyên Lăng, nói tiểu Âm phủ đã từng là nghĩa địa, là nơi Đế tự tay chôn cất, vùi lấp quá khứ, thi cốt vô số.
Chẳng lẽ lời nói Nguyên Lăng là thật? Hơn nữa, bây giờ hắn xuyên qua hồ luân hồi nhìn thấy được cảnh tượng vô tận thời không trước?
“Ta là ai?” Sở Phong tự hỏi.
Hắn một lần nữa nhớ đến lời Cửu Hào, có đại nhân vật không thể ước đoán từng diễn dịch hết thảy trái đất sẽ một lần nữa tái hiện lại chuyện xưa?
Điều này có ý gì?
Lúc đó, hắn còn có chút không hiểu, còn hoài nghi, nhưng bây giờ hắn cảm thấy dường như hắn đã bắt được một sợi chân tướng, trong lòng có phỏng đoán, khiến cho bản thân không rét mà run.
Sở Phong thật sự có một cảm giác kinh dị, lạnh từ đầu đến chân, ngay cả hồn quang cũng bốc lên hàn khí, cả người giống như băng phong, bị đông cứng ở chỗ này.
Có một số việc ngươi không thể hiểu, mà không hiểu thì sẽ càng bình thản. Đột nhiên, một ngày kia ngươi phát hiện chân tướng, một sợi mê vụ lộ ra, từ đó có cảm giác sợ hãi.
“Rốt cuộc ta là ai? Có nền móng gì?”
Trước đây, hắn chỉ cho rằng hắn là một mệnh thể tân sinh, không có quá khứ loạn thất bát tao. Bây giờ, hắn lại tê cả da đầu.
“Không phải nơi này có điều quỷ dị, có người ở trong bóng tối nhìn ta, cố ý lừa dối, khiến cho ta phải suy nghĩ nhiều?” Hắn nói nhỏ, hai mắt lại hiện lên phù hiệu màu vàng đáng sợ. Hắn sử dụng Hỏa Nhãn Kim Tinh nhìn chung quanh, muốn nhìn thấu nơi này có cổ quái hay không.
Cuối cùng, hắn không phát hiện bất cứ thứ gì. Nơi này quá yên tĩnh, hoàn toàn không có sinh vật nào thức tỉnh, cũng không có ba động hồn lực đặc biệt.
Sở Phong lấy lọ đá ra ngoài, dùng tay vuốt ve, sau đó hắn chuẩn bị dùng cổ khí vô thượng chạm vào hồ luân hồi.
Có một thuyết pháp, nếu muốn giải chuyện xưa luân hồi của bản thân, chỉ cần phá vỡ hồ luân hồi là được, nhưng không có mấy ai làm được.
Hồ luân hồi không thể đụng vào, không thể tìm tòi nghiên cứu. Một khi cưỡng ép phá đi, nhất định sẽ bị nuốt chửng, vạn kiếp bất phục, mãi mãi không còn xuất hiện nữa.
Chỉ có sinh linh đặc biệt, cường giả cấp độ chí cao, cực kỳ cường đại mới có thể thử.
Hoặc nắm giữ chí bảo vô thượng mới có thể dò xét.
Sở Phong tin rằng, lọ đá tuyệt đối nghịch thiên. Dù sao, nó cũng đã tồn tại mấy kỷ nguyên, chìm nổi trên những con đường tiến hóa khác biệt, nhất định có lai lịch rất lớn.
“Phá vỡ yên tĩnh hồ luân hồi, ta cũng muốn nhìn xem rốt cuộc ngọn nguồn đầm nước có chân tướng gì, có bí mật gì sẽ bày ra trước mặt ta hay không.”
Hắn đột nhiên ép lọ đá xuống.
“Sao?”
Sở Phong đột nhiên rút lui, bởi vì một khắc lọ đá sắp chạm vào mặt nước, hắn nhìn thấy một gương mặt. Tuy là chính hắn, nhưng người này lại cười rất yêu tà, lộ ra hàm răng trắng bóc, lại còn dính mấy sợi tơ máu.
Hắn ta giống như vừa ăn xong thịt người, máu nhìn rất ghê rợn, hư hư thực hực còn dính theo thịt, lộ ra sự khủng bố và âm lãnh đến khiếp người.
Nó không giống tái hiện cảnh xưa cũ, cũng không giống chuyện xưa của kiếp trước mà dường như đang phát sinh trước mắt. Điều này khiến con ngươi Sở Phong co vào.