Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bịch một tiếng, mặt nước bị phá vỡ, nhô ra một bàn tay trắng xám chộp về phía hắn, trong móng tay còn mang theo máu.
Sở Phong nhanh chóng sử dụng Hỏa Nhãn Kim Tinh nhìn chằm chằm người kia.
Hồ luân hồi này quả nhiên có vấn đề?
Mặt hồ đứng im, lại bất động, chỉ cho thấy chính hắn đang ở đó cười một cách quỷ dị.
“Nếu ngươi thật sự làm gì được ta, ngươi đã sớm ra tay, cần chi phải đe dọa như vậy?” Sở Phong lạnh lùng nói.
Sau đó, hắn không do dự nữa, mang theo lọ đá vọt đến, trực tiếp ép xuống.
Hắn tin rằng, nếu đối phương có thể hại chết hắn, người đó đã sớm hạ tử thủ, cần chi phải hù dọa hắn như thế.
Bốp.
Mặt nước óng ánh lập tức giống như tấm gương bị rạn nứt, sau đó bọt nước văng khắp nơi.
Gương mặt quỷ dị kia bị bóp méo, sau đó nhanh chóng biến mất nhưng theo bọt nước vọt lên cũng có huyết dịch bắn tung tóe.
“A…”
Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết thê lương như muốn đâm xuyên màng nhĩ của người ta vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh vốn có.
Ngay cả Sở Phong cũng giật mình. Vừa rồi, khu vực này khá yên tĩnh. Âm lượng cao như thế đột nhiên bộc phát, chẳng khác nào muốn xuyên qua não người, thật sự có chút chấn động tâm hồn.
Sau đó, hắn nhìn thấy hắn dưới mặt nước cả người toàn là máu, cảm giác rất thê lương, tóc tai bù xù, ngay cả mắt cũng chảy máu.
“Rốt cuộc ngươi đã đến? Ngươi có nhớ mình là ai không? Vạn vật thế gian này đều lặp đi lặp lại trong luân hồi, bao gồm cả một hạt bụi, cả một đại dương bao la.”
“Một cọng cỏ, một tinh hải vũ trụ vô ngần, lục dục hồng trần, chư thiên giới hải, chúng ta đều ở trong bức tranh đầy bụi bặm đó, tung bay bên trong dòng sông cổ kim, sinh lão bệnh tử, xuyên qua hắc ám, lội qua quang hải, từ mê muội đến thanh tỉnh. Ngươi đến đây quy nhất với ta, chúng ta chân chính sắp thức tỉnh rồi.”
Bên dưới mặt nước truyền ra âm thanh khiến người ta có cảm giác tang thương, cô độc.
“Ngươi là ta?” Sở Phong cầm lọ đá trong tay nhìn chằm chằm hắn ta.
“Vâng, chúng ta là một thể, ngươi là kiếp sau của ta, ta là kiếp trước của ngươi, đã chờ ngươi rất nhiều năm ở đây rồi.” Nam nhân dưới nước như chân long ẩn núp, chờ đợi rời khỏi hang. Khí thế nội liễm dần dần phát tán, cả người vĩ ngạn giống như núi cao, như vũ trụ mênh mông, càng phát càng khiếp người.
Sở Phong lắc đầu, ánh mắt lăng lệ, trầm giọng nói: “Nếu ngươi là kiếp trước của ta, tại sao ngươi lại ở đây? Chuyển thế hay không đều là một người, tại sao lại phân ra thành hai hồn chứ?”
“Ta sợ chuyển thế thất bại, cho nên ta đã lưu lại một sợi tàn linh. Đây không tính là hồn chân chính, chỉ là chấp niệm của ta, ở lại đây bảo vệ đạo quả kiếp trước của chúng ta. Hôm nay, ngươi trở về, chúng ta lại một lần nữa quật khởi, bễ nghễ chư thiên, một quyền đánh xuyên thượng thương, một lần nữa giết trở về.”
Âm thanh nam nhân kia trầm thấp, về sau đột nhiên cao lên, có ý khinh thường cổ kim. Ánh mắt của hắn ta như hai tia chớp muốn chiếu rọi tất cả.
“Tại sao ngươi biết ta đến đây? Có một ngày sẽ gặp lại ngươi?” Sở Phong tiến lên một bước hỏi.
Nam nhân dưới nước nói: “Bởi vì năm đó chúng ta đủ mạnh, sừng sững trên đỉnh kim tự tháp tiến hóa. Chúng ta có thể nhìn thấy một góc của tương lai, nhìn thấu tuế nguyệt mênh mông, nhìn xuyên thời gian ngăn cản. Một khắc đó, ta đã đoán được ngươi sẽ đến.”
“Ngươi có thể đoán được tương lai?” Sắc mặt Sở Phong trở nên khác thường.
“Chẳng lẽ ngươi không biết năm đó chúng ta cường đại đến cỡ nào sao? Ta là Thiên Đế, ai có thể chống đỡ lại?” Nam nhân dưới nước nói đến đây, khí thế tăng lên đột ngột, thật muốn chấn nhiếp ba mươi ba tầng trời, không ai dám tranh phong.
Sở Phong thật sự hoài nghi nếu trên người hắn không có lọ đá, hắn có thể bị loại khí thế này khiến cho nổ tung hay không, hay là tê liệt ngã xuống đất, cả người run rẩy?
Sau đó, Sở Phong nhìn thấy một hình ảnh chấn động. Trong cảnh tượng xưa cũ, khí thế người kia quá thịnh, sau khi mở nắm đấm đã bẻ gãy vũ trụ, hắc ám vỡ vụn, ngón tay khổng lồ chỉ vào một giới khác.
Đây là vĩ lực đến cỡ nào? Đưa tay cắt đứt lưỡng giới, một tay xé nát bầu trời?
Khi hắn ta há miệng, hàng trăm tỷ sao trời trở nên ảm đạm. Theo hô hấp của hắn ta, dòng sông thời gian hỗn loạn. Cuối cùng, hắn ta cất bước, một bước một kỷ nguyên, nghịch thời gian, đảo loạn cổ kim, một mình thẳng ra bên ngoài nhìn vạn giới nhuốm máu, nhìn phồn hoa đầy trời biến mất. Bên trong ánh tà dương như máu, hắn ta tiến vào vĩnh hằng không biết, xuyên qua hắc ám, vượt qua quang minh tiến vào vùng đất biến số.
Hai mắt Sở Phong lấp lóe ký hiệu màu vàng, Hỏa Nhãn Kim Tinh phát sáng, gia tăng uy năng đến cực điểm, nhìn xem hết thảy.
“Chúng ta còn chưa hoàn thành tâm nguyện. Ngươi thấy không, đây chỉ là một nửa hành trình của chúng ta mà thôi. Chúng ta thất bại, ngã trên nửa đường, vì sự cố ngoài ý muốn mà chết đi. Chúng ta vẫn còn nửa hành trình chưa đi xong. Kiếp này, chúng ta phải nối liền ngõ cụt, giết qua, đạt được mục đích chân chính.”
Nam nhân dưới mặt nước lên tiếng, ánh mắt kiên định, nâng quyền chấn động. Trong tuế nguyệt luân hồi, hắn ta đã từng đánh qua chư thiên.
Sở Phong im lặng, lẳng lặng nhìn nam nhân dưới nước. Qua một hồi rất lâu, hắn mới nói: “Nếu ngươi có thể đoán trước tương lai, ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi sao? Rốt cuộc ta sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào?”
“Tất nhiên là cùng ta quy nhất rồi. Có lẽ trong lòng ngươi có mâu thuẫn nhưng ngươi chính là ta, ta chính là ngươi. Sau khi chúng ta dung hợp, chấp niệm sau cùng của ta sẽ tiêu tán, tất cả quá khứ sẽ tan thành mây khói. Từ đây, kiếp này sẽ do ngươi hành tẩu. Ngươi thừa kế chính là đạo quả của chúng ta, sớm một chút để ngươi quy vị. Thực lực của ngươi quá yếu, làm sao đi đến điểm cuối cùng, làm sao tiếp tục chặn đường cướp của? Ngươi không biết tương lai ngươi sẽ đối mặt với cái gì. Những sinh vật đó, những vật chất đó, những tồn tại đó trong nháy mắt sẽ khiến cho một giới chảy thành sông, trên trời dưới đất đại loạn, cổ kim tương lai không được yên bình.”
Sở Phong nghe xong, im lặng thật lâu: “Vậy ta phải làm như thế nào để quy nhất với ngươi?”
Dưới mặt nước truyền đến tiếng thở dài, sau đó, bọt nước cuồn cuộn, một bộ xương trắng nổi lên, óng ánh trong suốt giống như dương chi ngọc thạch, một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất thượng thiên.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là, cẩn thận nhìn lại, bên trên bộ xương có rất nhiều vết rách nhỏ. Khi nó dần dần nổi lên mặt nước, có thể nhìn thấy rất nhiều xương cốt bị bẻ gãy, có thể tưởng tượng được năm đó chiến đấu thảm liệt đến cỡ nào.