Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đồng thời, bên dưới mặt nước truyền đến tiếng kêu thê lương: “Làm thế nào mà ngươi thấy được? Vì sao ngươi không hề do dự? Ngươi tin rằng mình sẽ thành công sao?”
“Bởi vì ngươi không có đủ khí chất Thiên Đế, không cùng loại người với ta. Thiên Đế chân chính, ai lại lo trước lo sau, lưu lại thân hậu thế, tồn tại chấp niệm chứ? Nếu ta là Thiên Đế, vì sao lại tin rằng kiếp sau sẽ mạnh hơn? Ta tất nhiên sẽ thờ phụng bản thân vĩnh viễn không bại, tuyệt không ký thác vào hậu thế. Kiếp này, ta chính là vô địch.”
Sở Phong lạnh lùng quát.
Hắn lại nói: ‘Ngươi không có đại khí phách đó. Mặc kệ có luân hồi hay không, Thiên Đế chân chính sẽ không để ý. Hắn chỉ quan tâm bản thân mình, tưởng rằng mình chính là người chú định cổ kim lai, nào yếu đuối giống như ngươi, còn lưu lại đạo quả kiếp trước. Ngươi và Sở Chung Cực ta không tương xứng khí chất. Nếu ngươi thật sự là kiếp trước của ta, ngươi sẽ phá vỡ quá khứ và hiện tại. Còn ngươi bây giờ, lại quá giày vò và khốn khổ.”
Mẹ nó!
Sinh vật dưới nước giận dữ, bị nói đến không còn gì, giống như xách giày cho Thiên Đế cũng không xứng. Hắn ta vô cùng tức giận, gần như muốn thổ huyết, muốn hạ tử thủ.
Tuy nhiên, trạng thái của hắn ta lại khiến hắn hữu tâm vô lực. Hắn ta chỉ cần thả ra một số quy tắc phù văn là bị lọ đá đánh xuyên, băng tán.
Hơn nữa, Sở Phong cũng không để hắn ta nhiều lời, lọ đá trong tay đập mạnh xuống nước, không ngừng chấn động. Hắn ta đã nhìn ra trạng thái đặc biệt của lọ đá, dựa vào thứ này trấn sát yêu tà không còn gì thích hợp hơn.
“Ngươi không phải muốn nhìn xem bí mật kiếp trước sao? Đây là biển luân hồi, có đồng quan hiển hiện. Ngươi có khả năng có liên quan đến một số người không thể cắt đứt quan hệ.”
Dưới nước truyền đến âm thanh cấp bách. Sinh linh kia đang run rẩy. Hắn ta sợ bị ma diệt, lọ đá phát ra khí tức quá kinh khủng, dường như có thể khắc chế bộ tộc của hắn ta.
“Tất cả đều do ngươi gây ra, làm sao ta có thể tin được?” Sở Phong lạnh lùng nói.
Lọ đá càng sáng chói, giống như một mặt trời nhỏ muốn sấy khô biển luân hồi.
Nhìn thấy, cũng không phải sấy khô mà là hấp thu, hút hết tinh hoa vật chất trong nước, thứ chất lỏng sáng óng ánh vào trong bản đồ địa hình sông núi trên lọ đá, hình thành một vũng nước ở đó.
Sở Phong hít một hơi lãnh khí. Chẳng lẽ những bản đồ địa hình đặc biệt bên trong lọ đá đều là do hấp thu?
Căn cứ vào những hiểu biết mà hắn tìm hiểu được sau khi đến dương gian, bản đồ địa hình như thế này ngay cả lão quái vật mạnh nhất dương gian cũng có thể xóa bỏ, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao các danh sơn đại xuyên đó lại cực kỳ nguy hiểm.
Có thể giết Đại Vũ, có thể diệt Tiên Vương sa đọa, quả nhiên là hung hiểm vô biên.
Bây giờ, bên trong bản đồ địa hình lại có thêm bản đồ hồ luân hồi, một tuyệt địa.
Bên dưới mặt nước xuất hiện một cái hũ, có sinh linh bị phong bên trong.
Lúc này, lọ đá tự động thoát khỏi bàn tay Sở Phong, đột nhiên rơi bộp xuống dưới, đụng nát cái hũ, giống như phá vỡ một thế giới mênh mông vô ngần.
Khiến cho thiên địa bên ngoài muốn hủy diệt theo. Loại khí tức đó quả thật đáng sợ.
Trong thời khắc quan trọng, bản đồ sông núi lại hiện lên, một lần nữa bao trùm nơi này, định trụ hết thảy.
“A…”
Một luồng ô quang từ trong cái hũ xông ra, kêu thảm, muốn tránh thoát nhưng cuối cùng lại bị lọ đá phát ra ánh sáng đốt cháy, cuối cùng ảm đạm tan rã, muốn tan thành mây khói.
“Không, ta là thiên tử hắc ám, làm sao có thể chết ở đây được? Một ngày kia, ta sẽ nhìn thấy ánh mặt trời, một lần nữa giáng xuống nhân gian, nhìn xuống vạn giới, chúng sinh thần phục, san bằng trên trời dưới đất mới đúng. Đây là năng lượng gì? Đây là cái lọ gì? A, không?” Hắn ta kêu thảm nhưng càng lúc càng suy yếu.
Đồng thời, rõ ràng hắn ta có thể cảm nhận được hắn ta đang sợ hãi, đang lo sợ không yên. Hắn ta vô cùng sợ, giống như đang nhìn thấy chuyện cực kỳ kinh dị.
Trong ô quang đổ xuống có một gương mặt sinh linh nổi lên, nhìn chằm chằm lọ đá, tràn ngập sự sợ hãi. Trước khi chết, hắn ta đã ngộ ra.
“Ta đã bị che đậy, trở thành đá thử đao, trốn ở bờ hồn hà. Hắn ta đang gạt ta, đó hoàn toàn không phải là kiếp số vốn có của ta. Hắn ta lấy ta làm con mồi, đối ứng với một góc chân tướng mà hắn ta nhìn thấy, để đối kháng với loại binh khí kia. Ta thật sự đáng buồn, ta là hắc ám thiên tử mà.”
Sở Phong nghe xong, không khỏi giật mình. Thật sự có người có thể nhìn thấy một góc của tương lai, từ đó ung dung ứng đối?
Nhất là khi nghe đến mấy chữ bờ hồn hà, hai lỗ tai của hắn ông ông tác hưởng, cảm nhận được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Từ miệng con đại cẩu màu đen, hắn nghe thấy có Thiên Đế đánh tới bờ hồn hà, giết vào nơi đó, về sau phải trả một cái giá nặng nề.
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là chỗ sâu nhất của hồn hà có bí mật, nhưng những người kia đều bỏ qua, ngay cả Thiên Đế cũng không phát hiện, không chân chính giết đến điểm cuối cùng, mơ hồ trong đó còn có một cửa ải cuối cùng.
Thậm chí, niên đại sớm hơn, người kia trong miệng Cửu Hào còn một kiếm cắt đứt chư thiên, cắt đứt vạn cổ, nhưng vẫn sơ sót đối với nơi đó. Tuy có hoài nghi nhưng cũng không đào mở điểm cuối cùng của hồn hà.
“Ngươi, là các ngươi coi ta là con mồi, thấy ta bị cầm tù, chẳng những không ra tay cứu giúp mà còn lừa gạt ta, tiếp tục chờ thời duyên. Ta hận.”
Bên trong ô quang, sinh linh tự xưng là hắc ám thiên tử rống to.
Lúc này, hắn ta nhìn thấy một cảnh tượng rất đặc biệt. Sau khi đáy biển luân hồi khô cạn, dần dần rạn nứt, một dòng năng lượng óng ánh tràn ngập.
Cuối cùng, năng lượng óng ánh xen lẫn, tạo thành một con đường, nhanh chóng lan tràn, đồng thời còn tản ra gợn sóng.
Khí tức rất quen thuộc. Con đường kia quá dị dạng.
Đồng tử Sở Phong co vào. Hắn cảm nhận được cái gì? Hình như là đường luân hồi.
Tuy nhiên, đường luân hồi này rất đặc biệt, do năng lượng cấu thành, hơn nữa còn phát ra từng vòng gợn sóng, giống như kết thành một tấm lưới, hơn nữa trung tâm tấm lưới là một con đường thâm thúy.
Mơ hồ trong đó, hắn nghe được âm thanh nước sông lưu động, cũng nghe được vô số tiếng kêu rên của sinh linh, cực kỳ đáng sợ, khiến hắn cảm thấy tê cả da đầu.
“Hồn hà.” Hắc ám thiên tử kêu to. Hồn quang của hắn ta ảm đạm, tan rã, sắp biến mất hoàn toàn.
Gợn sóng kia lan tràn từ bờ hồn hà, khuếch tán ra đường luân hồi bên ngoài, giống như muốn thăm dò và cảm giác hết thảy nơi này.