Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thứ này rất giống với sóng siêu âm mà con dơi hay phát ra, dò xét con đường phía trước, cảm nhận tình huống không biết.
Sở Phong sợ hãi. Hắn đã sớm như vậy nhìn thấy hồn hà. Nơi đó có sinh linh đang thức tỉnh hay sao? Không ổn rồi.
Lọ đá phát sáng, giống như một ngọn đèn lấp lánh bên trên biển hồn hà đang khô héo. Nó kêu khẽ, chấn động như muốn trấn sát bờ hồn hà.
Bờ hồn hà? Đây là danh xưng đáng sợ đến cỡ nào. Sở Phong biết, đó chính là một vùng đất yêu tà cực kỳ, hoàn toàn không thể ước đoán.
Năm đó, chủ nhân đại hắc cẩu, thi thể nằm trên tàn chuông đã từng cùng với một vị Nữ Đế, còn có một vị Thiên Đế vô thượng cùng nhau đạp vào đường luân hồi chung cực, chính là để đánh tới bờ hồn hà.
Không cần nghĩ, Thiên Đế liên thủ, kết bạn lên đường. Sở dĩ như vậy là vì nơi đó tuyệt đối là nơi quỷ dị đáng sợ nhất thế gian.
Nếu không, làm thế nào để đến đó chứ?
Năm đó, Đế giả cùng nhau lên đường, bỏ ra một cái giá rất lớn mới giết đến bờ hồn hà, ven đường gặp gỡ không biết bao nhiêu hiểm trở đáng sợ.
Dù sao, cuối đường bờ hồn hà, chỗ sâu nhất kia, người bình thường làm sao có thể đến, thậm chí còn không có khả năng nghe nói.
Trên thế gian, người có thể biết được nơi đó chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, tất cả đều chỉ từ những tấm bia tàn được lưu lại từ thời đại cổ xưa nhất mà biết được, hoặc là thấm nhuần thượng thương.
Tâm trạng Sở Phong lúc này có thể nghĩ, Thiên Đế còn phải trả một cái giá nặng nề mới có thể đánh tới, bây giờ hắn lại gặp được sao?
Hắn mới là cảnh giới gì chứ? Sớm như vậy đã muốn tiếp xúc hồn hà, tất nhiên là hữu tử vô sinh.
Hắn từ miệng hắc ám thiên tử biết được một chân tướng đáng sợ. Năm đó, trong khoảng thời gian dài dằng dặc, một thời đại mông muội không rõ, hoặc thời đại trong truyền thuyết thần thoại, đã có người dự đoán được tương lai, cảm giác được hắn sẽ đến nơi này?
Cũng có thể nói là, có người dự đoán được sẽ có binh khí vô tận là lọ đá một lần nữa xuất thế, phong thích uy năng ở chỗ này.
Sinh vật đó muốn thông qua hắc ám thiên tử để khảo thí linh uy lọ đá? Nó vừa có kiêng kỵ vừa có cố kỵ.
Sở Phong nhìn chằm chằm tấm lưới óng ánh, giống như gợn sóng hữu hình, cũng giống như sóng siêu âm khuếch tán, hình thành một con đường luân hồi.
“Điểm cuối cùng của hồn hà, sinh linh ở đó đâu rồi? Nó không có ở đó?” Hắc ám thiên tử giật mình. Hắn ta dường như có hiểu biết về nơi đó, giống như cảm giác được điều gì.
“Ai cũng không thể đo lường tính toán chân tướng tương lai, nó cũng không được. Nó đã bỏ qua cơ hội hôm nay rồi.” Hắc ám thiên tử thở dài.
Tiếp theo, gương mặt mơ hồ nhìn chằm chằm về hướng đó, run giọng nói: “Rốt cuộc chỗ sâu hồn hà có thứ gì? Nó từ nơi đó mà ra, nhưng ta biết, nó rất kính sợ nơi đó.”
Lời này quả nhiên long trời lở đất, khiến Sở Phong phải xuất thần.
Hắn tĩnh tâm lại, lắng nghe tiếng vang lưu động của hồn hà. Hắn muốn nhìn xem khu vực quỷ dị đó che giấu bí mật gì?
Lại có thể khiến cho Thiên Đế phải bỏ qua, không tiến vào nơi cuối cùng của hồn hà. Ở đó còn có cửa ải cuối cùng chưa từng có ai xông vào.
Đột nhiên, Sở Phong nổi da gà. Hắn cảm nhận được một lực triều tịch, do năng lượng hóa thành đường luân hồi khuếch trương đến.
Điều này khiến cho tim của hắn đập bình bịch, còn lọ đá thì phóng ra quang hoa ngút trời, sáng chói chưa từng có, giống như đốt lên ba mươi ba tầng trời, vạn vật thế gian đều muốn đốt cháy.
Tiếp theo, nội tâm của hắn rúng động, lạnh từ đầu đến chân, cảm giác muốn chạm đến lĩnh vực không ai nhìn thấy trong truyền thuyết, cửa ải thần bí cuối cùng.
“Sao?” Hắn kinh ngạc. Bất tri bất giác, bên cạnh hắn xuất hiện rất nhiều bóng người, đứng sóng vai, vô cùng im lặng.
“Là ai?”
Vừa rồi hắn quá nhập tâm, không hề phát hiện xung quanh mình.
Bên cạnh hắn, phía sau hắn, đều có sinh linh quỷ dị. Tất cả giống như cái xác không hồn, như chư thần hoàng hôn nghe được khúc tiếp dẫn, khiến chúng sinh đạp vào một con đường không có lối về, ném đi linh hồn bước lên con đường hoàng tuyền.
Chúng giống như một đám thần đã chết, một đám sinh vật không có ý thức, tản ra khí tức nguy hiểm. Mặc dù nhắm mắt, nhưng khóe mắt của chúng lại chảy ra hai hàng máu đỏ sẫm.
Đồng thời, bọn chúng đều đang cười, lộ ra hàm răng trắng bóc, nhìn rất khiếp người.
Đám sinh linh này từ bốn phương tám hướng mà đến, cách biển luân hồi không xa. Nhìn kỹ, tất cả đều là tiến hóa giả đã từng hôn mê nằm trên mặt đất.
Lúc này, khí chất của bọn chúng rất yêu tà, trở thành người chết sống lại. Đáng sợ nhất, bọn chúng tràn ra từng sợi khí tức đều từ thần cấp trở lên.
Tuy nhiên, năng lượng đó cũng không trút xuống, bị phong bên trong cơ thể, chỉ có Sở Phong đặc biệt mẫn cảm được thôi, cho nên hắn mới cảm ứng được tình huống của bọn chúng.
Chuyện gì xảy ra thế? Là Thánh giả đã từng tiến vào bí cảnh?
Bây giờ, tại sao lại biến thành một đám thần chích đã chết?
“Hồn hà vĩnh tồn, triều tịch bành trướng, chư thiên hồn lạc, từ trước khi Đế chết đã sớm như thế, đại quy mô oanh minh giữa chư thiên.”
Hắc ám thiên tử còn chưa chết. Tàn linh của hắn ta đang run rẩy trong thông đạo hình lưới. Hắn ta gào thét, giống như nhớ ra được ghi chép rất đáng sợ.
Sở Phong sợ hãi, cũng không muốn cắt ngang, muốn nghe những lời nói của hắn ta, muốn xem xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Hắn ngoài ý muốn nghe được, tất cả mọi người, tất cả sinh vật đều có tiềm chất thành tựu thành thần, có thể bay lên cửu trọng thiên. Hồn hà bành trướng tiếp dẫn bọn họ, để bọn họ sớm phóng thích tiềm năng.
Hắc ám thiên tử chết, mặc dù có thông đạo hình lưới của đường luân hồi gia trì, nhưng dưới quang mang lọ đá phổ chiếu, hắn ta vẫn hôi phi yên diệt, bị khắc chế.
Hồn hà trường tồn, triều tịch bành trướng. Chúng muốn tiếp dẫn bọn họ đi làm cái gì?
Sở Phong nhìn thấy những cái xác không hồn chảy ra hai hàng máu ở mắt, đằng sau hiện lên cảnh tượng thần thoại đặc biệt, giống như hình ảnh tiền sử. Đó chính là kiếp trước của từng người hay sao?
Dù sao, nơi này là biển luân hồi, cho dù khô cạn cũng có lực yêu tà, có thể sẽ chiếu rọi cái gì đó.
Tuy nhiên, Sở Phong cũng không quá tin tưởng nơi này. Dù sao nó cũng đã bị người ta động tay động chân.
Phù phù!
Phù phù...
Những cái xác không hồn, từng người từng người rơi vào hồ luân hồi khô cạn, sượt qua người Sở Phong. Khi rơi vào trong hồ, cơ thể của bọn họ nhanh chóng thu nhỏ.