Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đồng thời, bọn họ còn trong nháy mắt hóa thành tro bụi, nhục thân bị diệt, chỉ một thoáng nhưng giống như vừa trải qua một kỷ nguyên xa xưa.
Tuy nhiên, hồn quang của bọn họ còn chưa bị diệt, rời khỏi tro bụi như gỗ mục đốt lên ánh lửa, nhảy lên kịch liệt, sau đó tiến vào con đường năng lượng đặc biệt.
Bọn họ lên đường, dọc theo nơi đó chạy đến bờ hồn hà.
Tất cả sinh vật đều giống như vậy. Bọn họ giống như thiêu thân lao đầu vào lửa. Bên trong biển luân hồi khô cạn, nhục thân hóa thành tro bụi, hồn quang nhảy ra, chạy về hồn hà.
Quả thật là một cái hố to.
Sở Phong kinh ngạc, đồng thời cảm thấy tê cả da đầu. Từ xưa đến nay, cái gọi là biển luân hồi chỉ là một âm mưu thôi sao? Chính là nơi để người ta chịu chết.
Hay là nơi này thao túng quá mức mới dẫn đến nông nỗi như thế?
Nhìn kỹ, thông đạo hình lưới của đường luân hồi giống như tơ nhện kết thành, thông đến chỗ sâu mê vụ, cuối cùng nhìn thấy hồn hà.
Tất cả mọi người nhảy vào, tất cả đều lên đường.
Bọn họ tiến lên, ở đó run lên nhè nhẹ. Trong quá trình này, lọ đá chỉ phát sáng, không tiếp tục hiển uy, chưa từng làm bị thương bất kỳ hồn quang nào.
Mê vụ tản ra, Sở Phong nhìn thấy một góc nhỏ, một góc của chân tướng.
Bên trong sương mù có một con sông, như ẩn như hiện nhìn không rõ ràng. Trên bờ là những hạt cát vô tận.
Hồn quang, thần chỉ được một nguồn sức mạnh vượt quá tưởng tượng tiếp đón ở bờ hồn hà, giống như một hơi vượt qua ức vạn dặm thời không.
Sau đó, bọn họ liền giải thể.
“Đây là…” Sở Phong khó mà hiểu được, phù hiệu màu vàng hai mắt lấp lóe. Hắn nhìn thấy đám hồn quang kia tan rã, cuối cùng biến thành một hạt bụi ở bờ hồn hà.
Một sợi hồn quang một hạt bụi.
Về sau, hắn nhìn bờ hồn hà mênh mông bát ngát, kinh sợ một hồi. Nguồn gốc chỗ đó thật không thể truy đến cùng, không thể suy nghĩ một cách cụ thể được. Thực sự quá dọa người.
Đây chính là ý nghĩa bọn họ được quá khứ triệu hoán, chỉ là để hóa thành bụi?
Sở Phong không rõ ràng cho lắm, hoàn toàn không biết vì sao.
Tất cả hồn quang đều biến mất. Nơi đó hoàn toàn yên tĩnh trở lại. Tuy nhiên, một lát sau, cơn gió nổi lên huyết quang, gió lớn khiếp người cùng với tiếng khóc.
Rất nhiều bụi bặm bị thổi tan, lộ ra một cảnh vật quỷ dị bên dưới.
Một khắc đó, ánh mắt Sở Phong lập tức bị thu hút. Hắn nhìn thấy cái gì? Đây tuyệt đối do Thiên Đế lưu lại.
…
Tiếng khóc rất yêu tà, cứ bị đứt quãng.
Mang theo gió lốc gào thét, cát bụi nổi lên đầy trời nhưng không có một hạt bụi nào rơi vào trong hồn hà, không biết là bị ngăn cản hay là không có tư cách lọt vào.
Trên mặt đất, sau khi bão cát cuốn lên, một luồng tàn khí xuất hiện mang theo máu, nhìn thấy mà giật mình. Một uy áp kinh khủng vô biên truyền đến.
Sở Phong tin rằng, nếu không có lọ đá bảo vệ, hắn sẽ không ngăn cản nổi.
Cho dù hắn là Đại Thần Vương, cũng không chịu được uy thế như vậy.
Lúc này, lọ đá óng ánh, chảy xuôi ánh sáng dìu dịu, toàn thân của Sở Phong cũng tràn ngập loại khí tức này, chống đỡ tất cả mọi khó chịu.
Hắn tin rằng hắn đã từng gặp qua thứ đó. Thuộc tính năng lượng quá giống nhau, hơn nữa còn gặp được cách đây không lâu.
Chủ nhân đại hắc cẩu, thi thể nằm trên tàn chuông, binh khí của hắn ta đã từng phóng ra năng lượng như vậy. Cả hai rất giống, kiểu dáng cũng thống nhất.
Đây là một góc tàn phiến binh khí Thiên Đế, một miếng tàn chuông bị đánh rớt, lưu lại bờ hồn hà.
Điều này đủ để chứng minh các vị Thiên Đế đích thật đã đánh tới nơi này, giết đến bờ hồn hà, hơn nữa còn bỏ ra cái giá rất nặng nề.
Bởi vì, một đế khí đã bị rớt một miếng bên trong một trận đại chiến kịch liệt và vô thượng không thể tưởng tượng nổi, đồng thời khi mọi người rút lui, chẳng lẽ đều không có thời gian mang đi?
Sở Phong cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Nhân vật như vậy cùng nhau mà đến, nhưng không điều tra rõ hồn hà, sau đó mới biết được hồn hà còn có càn khôn khác, bỏ qua cơ hội giết vào.
Nếu có một ngày hắn chân chính mạnh lên, trở thành Sở Cung Cực thật sự, hắn có thể giết đến nơi đó sao?
Hắn cảm thấy, cái gọi là tiến hóa giả chung cực, đi đến đỉnh điểm chỉ sợ cũng chỉ có Đế giả, mới có khả năng sánh vai cùng Thiên Đế.
“Bọn họ liên thủ mà còn phí sức như thế, nếu ta có cơ hội quật khởi, tương lai tìm một người đi cùng, chẳng phải cũng chịu chết sao?”
Sở Phong cảm thấy, một người cho dù có mạnh hơn, cũng có lúc sẽ có cảm giác bất lực. Hắn phải đạt đến trình độ cường đại nào mới được?
Đã từng có mấy sinh linh sừng sững trên đỉnh kim tự tháp xuất hiện ở đây nhưng lại không toàn công, khiến hắn cảm nhận được một sự đáng sợ.
Hắn nhìn chằm chằm mảnh vỡ tàn chuông, bên trên có máu, cũng có chữ viết lưu lại.
Đây là văn tự do Thiên Đế lưu lại?
Hắn kinh ngạc. Khi rút đi, mảnh vỡ tàn chuông này hình như là đặc biệt để lại. Thiên Đế đi nơi khác rồi cũng có thể một lần nữa bổ sung Đế khí?
Để lại như thế chính là muốn cảnh cáo hậu nhân hay là muốn truyền lại một tin tức đặc biệt nào đó và một loại chấp niệm nào đó?
Sở Phong không hiểu chữ viết bằng máu kia, nhưng khi hắn nhìn chằm chằm, hắn vẫn cảm nhận được một vĩ lực đặc biệt truyền ra ba động cổ quái.
Cho dù không phải văn tự thuộc về kỷ nguyên này nhưng đại đạo đơn giản nhất, phát ra một loại ba động chung, giải thích ý nghĩa của những văn tự đó.
Đây chính là năng lực và thủ đoạn của Đế.
“Vô thủy vô chung vô luân hồi…”
Một hàng chữ rõ ràng bằng máu đập vào mí mắt, được hắn đọc ra đến chữ cuối cùng.
Đây là cái gì? Sở Phong động dung, cảm thấy đáng tiếc.
Không có luân hồi sao? Một thứ có thể khiến một vị Đế giả phủ định thật sự có chút chấn động lòng người.
Rất nhanh, Sở Phong nhớ lại rất nhiều chuyện. Hắn đã gặp Cửu Hào, gặp đại hắc cẩu, tất cả đều đề cập đến chuyện luân hồi.
Nhưng bây giờ, một vị Đế giả lại tự thân phủ định luân hồi.
Phía sau lưng Sở Phong phát lạnh. Hắn đã đi qua đường luân hồi, mặc dù hắn không phải chân chính luân hồi nhưng đã từng đưa tiễn thân bằng hảo hữu lên đường. Kết quả, những người chuyển thế là ai?
Mặc dù hắn không tin ý nghĩa thật sự của luân hồi, cho rằng chỉ là chuyển hóa vật chất nhưng hắn cũng không thể không tin tưởng những người thân của mình đã sống lại.
Hiện tại, một vị Đế giả đã phủ định hết thảy.
Rất nhanh, hắn lại nghĩ đến người kia, một mình ngồi trên đồng quan đi xa, để lại bóng lưng cô đơn, nhìn chư thiên nhuốm màu, không còn xuất hiện nữa.