Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2804 - Chương 2805: Thế Gian Không Luân Hồi (2)

Thánh Khư Chương 2805: Thế gian không luân hồi (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Có người nói, hắn ta đi tìm cố nhân đã phục sinh, nhưng cuối cùng hắn ta lại không tin, một mình lên đường. Cho nên bóng lưng của hắn ta mới cô độc như thế.

Hết thảy đều là sự thật sao?

Sở Phong mê hoặc, không thể tin như thế nào là thật, như thế nào là giả.

Lúc này, hắn thật sự rùng mình. Cách đây không lâu, hắn đã gặp lại đại hắc ngưu, lão Lư, hổ Đông Bắc. Nếu không có luân hồi, vậy bọn họ là ai?

Cảm giác này rất rõ ràng. Sở Phong cảm thấy giống như gặp lại người năm đó.

Tiếp theo, Sở Phong nghĩ đến mình: “Ta vẫn chính là ta sao?”

Rất nhanh, hắn nặng nề gật đầu: “Ta cũng không có luân hồi. Ta dùng nhục thân lén qua. Ta vẫn còn là ta, bất luận là chuyển hóa vật chất hay khắc theo nét vẽ, hay thật sự có luân hồi, ta cũng đều chưa từng trải qua. Ta chỉ xuyên qua một đường hầm đáng sợ mà thôi.”

Đột nhiên, ánh mắt Sở Phong trở nên sắc bén. Theo gió cát cuốn lên, hắn nhìn thấy trên mảnh vỡ tàn chuông còn có chữ khác.

“Vô thủy vô chung vô luân hồi… thế nhưng ta từ đâu mà đến?”

Đúng là như vậy.

Ngay cả Thiên Đế cũng bối rối sao? Cũng có nghi vấn sao?

Hắn ta đang chất vấn lai lịch của mình, đang hoài nghi căn nguyên, khảo vấn quá khứ bản thân.

Vị Thiên đế đó cũng đã từng luân hồi?

Cát bụi bay lên, hồn hà lẳng lặng chảy xuôi. Vì sao nơi này lại quỷ dị, cất giấu nhiều bí mật như vậy? Sương mù dày đặc, hết thảy đều bị tiếp tục che giấu.

Nếu thế gian không có luân hồi, vậy những cố nhân mà hắn đã gặp là ai? Có một loại tồn tại nào đó đang can thiệp, phục chế, một lần nữa chế tạo cùng tác phẩm tương tự?

Sở Phong suy nghĩ lung tung.

Thế nhưng, đại hắc ngưu, hổ Đông Bắc, lão Lư đều quá chân thực. Hơn nữa, trong lòng bọn họ vẫn còn cất giấu tình cảm tha thiết chân thành này xưa, không có gì khác nhau.

“Chẳng lẽ những gì bọn họ nói là thật?”

Sở Phong nhớ lại ám chỉ và công bố của Cửu Hào, đại hắc cẩu liên quan đến phải chăng có luân hồi hay không. Ngay cả bản thân các vị Thiên Đế cũng khác nhau, không có xác định cuối cùng.

Có Thiên Đế tin rằng có luân hồi tồn tại, từ Nhân tộc đến côn trùng, đến vũ trụ tinh không, đến từng hạt bụi, tất cả mọi thứ đều nằm trong luân hồi.

Thậm chí, ngay cả thời gian, thế gian, những chuyện phát sinh qua cũng đều nằm trong luân hồi. Từ xưa đến nay, chư thiên vạn tượng đều tìm được chỗ giống nhau, đều từng tồn tại qua, đều từng phát sinh qua.

Nhưng cũng có Thiên Đế phủ định, cho rằng chỉ là vật chất chuyển hóa, thiên nhiên đang khắc theo một số nét vẽ cũ giống như một chiếc máy đang lặp lại chế tạo sản phẩm cùng một loại hình, bổ sung những tin tức giống nhau.

Xét theo bản chất mà nói, thật ra không phải là người kia, không phải vũ trụ đó, không phải bụi bặm đó, cũng không phải thời gian hay những sự kiện đã phát sinh đó.

Mấy vị Thiên Đế không ai giống ai, có người tin, có người không tin.

Sở Phong đau cả đầu. Trong lòng hắn cảm thấy rất mâu thuẫn. Có đôi khi hắn muốn nói chỉ là vật chất chuyển hóa thôi mà. Nhưng có đôi khi hắn lại cho rằng thân nhân cố hữu của hắn đã thật sự sống lại.

Hắn cố gắng nhìn ra xa. Lúc này, hồn hà không biết có phải bởi vì cảm ứng được lọ đá, ở đó xuất hiện mưa to gió lớn, sấm sét vang dội.

Chĩ trong nháy mắt, sương mù đầy trời bị đánh tan không ít. Dưới vòm trời mờ tối, thiểm điện chói mắt xẹt qua, lập tức chiếu sáng điểm hồn hà cuối cùng.

Sau đó, Sở Phong nhìn thấy một tấm bia lẳng lặng đứng sững.

Khi hắn nhìn chăm chú, hắn nhìn thấy bên trên có một hàng chữ. Văn tự thiết họa ngân câu, cứng cáp hữu lực, mơ hồ bên trong còn truyền ra tiếng kiếm reo.

Trong chớp mắt, ngay cả lọ đá cũng phát sáng, có tiếng tụng kinh truyền ra, ngăn cản áo nghĩa phù văn vô hình kia, khiến Sở Phong giật mình trong lòng.

Rất nhanh hắn biết là ai đã lưu lại. Kiếm ý nhảy ra từ văn tự trên tấm bia đá rất giống với khí tức kiếm quang phát ra ở đệ nhất sơn dương gian.

Sở Phong tin rằng, nếu không có lọ đá, khi hắn chăm chú nhìn tấm bia, hắn nhất định sẽ không chịu nổi. Thế gian này có mấy ai có thể chống lại chấn động đó?

“Hắn ta cũng nhắn lại. Ta muốn biết hắn ta rốt cuộc muốn nói cái gì.” Sở Phong tĩnh tâm ngưng thần, kiểm tra cẩn thận, phỏng đoán ý nghĩa văn tự cổ xưa.

Nếu không có lọ đá bảo vệ, ai có thể lập thân nơi này? Tuyệt đối sẽ không cách nào quan sát văn tự trên bia đá.

Người kia đã từng một kiếm vắt ngang vạn cổ. Điều mà hắn ta nhắn lại tuyệt đối không thể coi thường.

Tấm bia đá bị phong hóa, vỡ vụn theo năm tháng, thoạt nhìn giống như đã trường tồn với thời gian, bên trên có vết tích lôi điện, có khe hở do vũ khí va chạm, còn có những vết sọc tích lũy theo năm tháng.

Quan trọng nhất là, nó tràn ngập mảnh vỡ quy tắc đại đạo, chứng minh lịch sử lâu đời của nó. Nó đã từng chứng kiến qua thiên địa diễn dịch, chư thiên đại giới hủy diệt và sinh ra.

Sở Phong cũng không để ý đến những thứ này mà là văn tự bên trên.

Thời gian trôi qua, hắn cảm nhận được từ đại đạo đơn giản nhất đến cấp độ như sinh linh kia, tùy ý khắc xuống thứ gì đều có thể lưu truyền vạn thế.

Chỉ văn tự thôi mà đã thành đạo, nở rộ trong những thời đại khác nhau, những nền văn minh tiến hóa khác nhau, từ đó đưa ra ý nghĩa thật sự.

Quả thật là một bộ kinh văn vô thượng. Thông qua nhất bút nhất họa, chúng hữu lực khắc họa một loại đạo không thể ước đoán cho thế nhân về sau, giống như chí cao ép xuống.

“Vốn không luân hồi…”

Sở Phong đọc đến đây, trong lòng trầm xuống, ngay cả người kia cũng nói như vậy, đây chính là chân tướng cuối cùng sao?

Hắn nhìn lại, đúng là văn tự, còn có ký hiệu khắc sâu, cũng không biết được lưu lại từ thời đại nào, trường tồn bất diệt đến nay.

Thế gian này có luân hồi hay không, người kia đã từng truy tìm.

Kết quả, hắn ta có cảm giác nhìn thấy đường luân hồi rách nát.

Mặc dù hắn ta đã lợi dụng nó nhưng lại phát hiện nó vận chuyển một cách phi tự nhiên, do sinh linh cổ lão bồi dưỡng ra, bị hoang phế, hoang tàn không biết bao nhiêu năm, sau đó được hắn ta móc ra.

Khi nhìn đến chỗ này, sau lưng Sở Phong toát lên một luồng khí lạnh. Luân hồi do sinh vật tạo nên, không phải tự nhiên mà thành, không phải quy tắc thiên địa.

Chỉ trong nháy mắt, hắn đã hiểu vì sao người kia luôn buồn vô cớ, bóng lưng tiêu điều đến như vậy. Có lẽ về sau hắn đã phát hiện có cái gì đó không ổn.

Luân hồi có tỳ vết sao?

Người phục sinh chỉ mang theo ký ức phục chế?

Bình Luận (0)
Comment