Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Vẫn còn có chữ nhưng đáng tiếc, tấm bia đá đã bị hư, chữ bên dưới không trọn vẹn, Sở Phong rất khó nhận ra. Cho dù hắn là đại Thần Vương, nhưng cũng vô pháp ước đoán áo nghĩa tàn đạo của người kia, không có khả năng lý giải văn tự vô thượng của một thời đại.
Thật sự rất đáng tiếc. Hắn rất muốn biết người kia đã lưu lại cái gì, sẽ có giải thích như thế nào, cuối cùng cô độc ngồi đồng quan đi đâu?
Tuy nhiên, Sở Phong rất kiên nhẫn. Hắn lĩnh hội đủ kiểu, rốt cuộc từ những chữ viết không trọn vẹn phân biệt ra mấy chữ, luân hồi tự nhiên.
Khi nói đến chủ đề này, đó là một sự phát hiện hay là một lần chất vấn?
Trong lòng Sở Phong nghiêm lại, suy nghĩ miên man.
Điều khiến cho hắn phát lạnh chính là, người kia vì tạo nên luân hồi, rốt cuộc đã dùng thứ gì để tạo nên?
Nên biết rằng, nó vẫn luôn lan tràn đến hôm nay. Sau khi được khai quật ra, nó vẫn vận chuyển trong một phạm vi nhỏ, có sứ mệnh đặc biệt của mình.
Sở Phong suy nghĩ càng nhiều càng cảm thấy chuyện này quá kinh khủng. Cường giả một kiếm đoạn vạn cổ sao mà vô song, ngang qua cổ kim cầu được một trận thua.
Tuy nhiên, trước hắn ta, có người có thể diễn hóa đường luân hồi. Đó là thời đại nào mà lại có được cảnh giới mạnh đến không hợp thói thường như thế?
Mặc dù từ trong câu chữ có thể cảm nhận được, người ngồi đồng quan đi xa không hề sợ hãi, nhưng Sở Phong lại cảm thấy, nếu người kia có địch, chắc chắn sẽ là người khai sáng ra đường luân hồi.
“Bọn họ nhất định đã phát hiện được cái gì đó?” Sở Phong lẩm bẩm.
Cửu Hào, đại hắc cẩu đã từng nói qua, bởi vì có phát hiện, cho nên bọn họ mới đến điểm cuối cùng của hồn hà.
Tuy nhiên, người một kiếm vắt ngang cổ kim kia dường như gặp được chuyện ngoài ý muốn, vội vàng rời đi, cũng không cẩn thận tìm kiếm hồn hà.
Những Thiên Đế hậu thế thì do sơ sót, chủ quan, rõ ràng đã giết đến đây, cảm nhận được dị thường nhưng lại không phát hiện được cửa ải cuối cùng.
Cuối cùng, bọn họ cũng đã rời đi.
Oành.
Biển lôi đình nổ tung, hồn hà oanh minh, sương mù sụp đổ, cát bay đá chạy, nơi này đều là linh hồn hóa thành bụi bặm. Dòng sông kia, sau khi cát đá cuốn lên, trông nó cực kỳ đặc biệt.
Lúc này, Sở Phong giống như nghe được vô số sinh linh của chư thiên vạn giới đang khóc, nhìn lên bầu trời mặt đất, cổ kim vị lai đều bị huyết thủy nhuộm đỏ.
Bia đá bị tàn phá chấn động, bị lôi đình oanh kích, cát đá bên dưới giảm bớt, lộ ra thân bia trần trụi.
Ở đó còn có một hàng chữ cuối cùng, lại tương đối rõ ràng. Sở Phong có thể nhìn thấy được hết.
“Cuối cùng cũng có một ngày ta sẽ trở về, xuất hiện trên thế gian này.”
Đây là một sự quyết đoán đến cỡ nào.
Theo như lời Cửu Hào nói, người kia độc bộ thiên hạ, huy quang bao trùm cổ kim.
Bất luận hắn ta đi đâu, đều vô địch không đối thủ. Tuy nhiên, không còn ai nhìn thấy hắn ta trên trời dưới đất nữa. Hắn ta hoàn toàn biến mất.
Hắn ta biết từ đây về sau, thế gian sẽ không còn vết tích của hắn ta. Toàn bộ thế giới mênh mông sẽ không còn gì liên quan đến hắn ta nữa.
Tim Sở Phong đập thình thịch. Người kia không phải đã chết rồi chứ?
Tại sao người kia lại nói như vậy? Cẩn thận suy nghĩ, hắn ta có thể cảm nhận được chút vận vị chẳng lành. Hắn ta giống như bất đắc dĩ đưa ra một sự lựa chọn nào đó.
Tuy nhiên, hắn ta dường như cũng lưu lại hy vọng, giống như chờ đợi tân sinh, có một ngày hắn ta sẽ phục sinh, sẽ quay trở về.
Đương nhiên, đây chỉ là khả năng xấu nhất, còn có một loại chính là, người kia muốn đi đến một nơi đặc biệt. Đường xá quá xa xôi, rất khó đến, cho nên phải cần rất nhiều thời gian.
Hoặc có thể nói, đường xá rất gian nguy, hắn ta không biết ngày tháng năm nào mới đến được.
Nghĩ đến tấm bia đá thông thiên cũng nhắc đến luân hồi, phần chính giữa là luân hồi tự nhiên, chẳng lẽ hắn ta có chỗ phát hiện, muốn tự mình dò xét, thậm chí muốn nếm thử?
Sở Phong một lần nữa quan sát chữ viết, rốt cuộc một lần nữa nhận ra một ký tự rất đáng sợ, địch.
Con ngươi Sở Phong co vào, mơ hồ suy đoán và liên tưởng, người kia phát hiện tung tích của kẻ địch, cho nên đã đuổi theo, hoặc đi khiêu chiến kẻ địch chung cực?
Hắn lắc đầu. Đầu hắn đau quá. Bây giờ hắn chưa đạt đến cảnh giới kia, cũng chưa có biện pháp tìm hiểu càng nhiều hơn chữ ký bị tàn phá.
Ngoài ra, sinh linh cấp độ như hắn, có nghĩ nhiều cũng vô dụng.
Khi hắn lấy lại tinh thần, hắn phát hiện trong tay hắn có nước, là lọ đá rỉ ra.
“Đây là biển luân hồi?” Hắn giật mình.
Sau khi biển luân hồi bị lọ đá hấp thu, hình thành đường vân vũng nước. Bây giờ nó hơi mờ mịt, càng thêm phản phác quy chân, trở thành hoa văn. Lúc này, một phần của đầm nước đã được tạo ra.
Sở Phong tin chắc rằng, cái này không giống với biển luân hồi, mà giống một loại nước đặc biệt nào đó.
“Khai tịch chân thủy?”
Sở Phong đột nhiên hoài nghi. Nó rất giống với chân thủy thời khai thiên tích địa trong truyền thuyết, hậu thế không thể tìm được.
Hắn không nghĩ đến trong biển luân hồi lại có thứ vật chất này, bây giờ nó đã được luyện chế ra.
Sở Phong cắn răng, thử hấp thu, sau đó dung luyện. Hắn muốn tu luyện thất bảo kỳ ảo. Nếu là khai tịch chân thủy, nó tuyệt đối là kỳ trân có thuộc tính Thủy mạnh nhất, có tác dụng rất lớn đối với hắn.
Trong quá khứ, người tu luyện thất bảo kỳ ảo lấy được thiên địa kỳ trân nào được xa hoa như thế?
Hơn nữa, trước đây khi Sở Phong thu thập vật chất kỳ trân, mỗi thứ đều là xưa nay hiếm, rất đặc biệt, lại rất khó tìm.
Hắn cảm thấy, tu luyện thất bảo kỳ ảo, hắn có thể bài danh ba vị trí đầu về quang thuật trong bảng xếp hạng của Vũ Phong Tử.
“Cái gì?”
Đột nhiên, Sở Phong chấn kinh, lọ đá oanh minh truyền ra tiếng tụng kinh, không phải là tiếng vang ở bờ hồn hà.
Là một đại đạo âm khác.
Hơn nữa, hắn có thể nghe hiểu, đây là một thiên… kinh văn?
Trong lòng hắn kịch chấn, sau đó vô cùng vui sướng và kích động. Cẩn thận lắng nghe, hắn cảm thấy thứ này có liên quan rất lớn.
Một bộ kinh văn thâm ảo, vô cùng thần bí, nhưng lại vang lên từ bên trong lọ đá khiến Sở Phong cực kỳ rúng động.
Cũng không phải ba động mơ hồ, cũng không phải đạo âm phiêu miểu mà là kinh nghĩa rõ ràng.
Nó truyền vào tai Sở Phong, rơi vào nội tâm của hắn, có thể được hắn cảm giác rõ ràng.
Bây giờ hắn có thể xác định, đây là một môn hô hấp pháp.