Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đây chỉ mới là khúc dạo đầu, nhưng đã khiến Sở Phong say mê, không tự chủ được mà vận chuyển, bắt đầu sử dụng pháp môn đó, theo nhịp đập của nó mà hô hấp có quy luật.
Lúc này, hắn cảm thấy quá mỹ diệu, toàn thân thoải mái giống như vũ hóa phi thăng, sương mù quanh thân mênh mông, sau đó lại óng ánh sinh cơ.
Ngày xưa, hắn đã nắm giữ không ít hô hấp pháp thuộc loại cao thâm nhưng không hề thông thuận giống như lần này, giống như nó được chuẩn bị riêng cho hắn.
Quanh thân Sở Phong một lúc là ánh sáng mông lung, một lúc là sương trắng bao phủ. Đây là lần đầu tiên hắn vận chuyển nhưng lại rất phù hợp, cả hai cộng minh với nhau.
Tuy nhiên, trong nháy mắt, Sở Phong cũng cảm nhận được hô hấp pháp này rất quen thuộc.
Chẳng lẽ…? Hắn không khỏi giật mình.
Tuy nhiên, hắn không dám phân thần, sợ bỏ lỡ một chi tiết nhỏ nào đó. Hắn phải nhớ kỹ mỗi phù văn, tất cả nhịp đập, không thể có bất kỳ sai lầm nào.
Nhất thời, Sở Phong ngay cả sợi tóc cũng nhìn thấu, giống như được tiên kim đúc thành, có một loại cảm nhận đặc biệt, hơn nữa còn tản ra quang huy thần thánh.
Hắn giống như được phủ thêm một tầng chiến y, từ thời đại tiền sử thần thoại đi tới, quanh thân lập lòe, thỉnh thoảng có ký hiệu lấp lóe trên các bộ phận của cơ thể.
Khi hắn hô hấp, mũi miệng của hắn đều có phù văn màu vàng óng, có gợn sóng màu bạc, thậm chí trong con ngươi của hắn cũng có vết tích thập tự lóe lên.
Cảm giác này quá đặc biệt. Mỗi một tấc da thịt trên người hắn đều đang hô hấp, không phải cô lập mà là chỉnh thể liên động.
Thậm chí Sở Phong còn cảm thấy ngay cả sợi tóc của hắn cũng đang hô hấp. Đây là chuyện trước đây chưa từng có. Hắn cẩn thận thể ngộ. Đây không phải ảo giác mà là toàn bộ cơ thể của hắn đang hô hấp.
Ngũ tạng của hắn trong suốt, vang lên tiếng sấm nổ, không ngừng cộng hưởng. Điều này có chút giống với Đại Lôi Âm Hô Hấp Pháp. Lôi điện qua thể, rèn luyện ngũ tạng lục phủ.
Sở Phong cảm thấy không hề giống ảo giác chút nào, ngay cả máu của hắn cũng đang hô hấp, xương cốt của hắn đều đang thổ nạp, quanh thân chảy xuôi năng lượng thần bí.
Lúc này, tim của hắn đỏ như mặt trời, phóng thích năng lượng nóng bỏng, hóa thành một mặt trời ngay bên trong cơ thể, cung cấp tinh khí bàng bạc không dứt.
Ngoài ra, thận của hắn cũng phát sáng, diễn hóa thành sương mù, giống như đại dương mênh mông đang phập phồng, có thể nói thận khí mười phần. Đây là một loại năng lượng kỳ dị không thể thiếu được.
Toàn thân cao thấp của Sở Phong đều có thể nghiệm mới, tinh khí bành trướng, hạo đãng mãnh liệt, xác thịt như muốn phồng lên, ngay cả sợi tóc cũng sáng như ánh mặt trời màu vàng.
Về phần hồn quang, tất nhiên nó cũng đang hô hấp, thậm chí còn tiến hành triệt để hơn so với nhục thân, hồn quang bừng bừng, giống như trong vũ trụ đen nhánh đột nhiên đốt lên một ngọn lửa thần thánh nhất, phá vỡ yên tĩnh, chiếu sáng màn đêm.
Hồn quang và nhục thân cộng hưởng, cả hai hợp nhất, giao hòa cùng một chỗ, hô hấp pháp càng lúc càng thông thuận, linh và nhục quy nhất, không phân khác biệt, thực lực của hắn đang tăng lên.
Sở Phong cảm nhận được thể chất của hắn đang thuế biến.
Điều khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn nhất chính là, đạo quả dương gian của hắn là Đại Thánh, đạo quả tiểu Âm phủ là đại Thần Vương, tất cả đều đã đạt đến đỉnh phong của cảnh giới mình, tại sao còn có thể tăng lên?
Hắn cũng không phá cảnh, cũng không tấn thăng lên lĩnh vực cao hơn. Trong hoàn cảnh này còn có thể tiến thêm một bước, đúng là có chút dị thường.
Rất nhanh, hắn cảm giác được sự tăng lên này không phải là không có hạn chế, hơn nữa còn chủ yếu tập trung vào một số bộ phận và năng lực đặc biệt có liên quan.
Bằng không, nếu tăng lên theo chỉnh thể, vậy thì có chút không hợp thói thường, phá vỡ quy luật tiến hóa cơ bản của thế gian.
Bất luận là Đại thánh hay là Đại Thần Vương, trên lý thuyết chính là tuyệt đỉnh trong lĩnh vực Thánh giả và Thần Vương. Nếu mạnh hơn thì không quá thực tế.
Đương nhiên, nếu nhất định phải tìm kiếm điểm cao nhất trong lĩnh vực này, có lẽ cũng có khả năng nhưng cần ma luyện và nếm thử nhiều hơn.
Bây giờ, Sở Phong dường như đã tìm được con đường đó.
Cảm giác này quá kỳ diệu. Ví dụ như Hỏa Nhãn Kim Tinh của hắn tăng thêm một bước, khi hắn nhìn cảnh vật phía xa, chẳng những rõ ràng hơn, hơn nữa còn có thể kéo chậm quỹ tịch xẹt qua của sinh vật.
“Không phải bọn chúng trở nên chậm mà là cảm giác của ta biến dị, tăng lên một cách quỷ dị.”
Điều này tuyệt đối rất kinh người, thậm chí có thể nói là biến thái. Hết thảy đều vận chuyển một cách nhanh chóng, chớp mắt một cái là bỏ qua chiến cơ.
Ngoài ra, Sở Phong cảm thấy sức mạnh bản thân của hắn mạnh hơn. Sau khi vận chuyển hô hấp pháp đặc biệt, khi hắn bóp quyền ấn, một quyền đánh ra như một mặt trời hoành không, quả thật vô song trong lĩnh vực.
Trong hư không giống như có một mặt trời xẹt qua, lưu lại dấu vết của đạo.
Sở Phong kinh ngạc. Hắn nhìn thấy hư không bị bóp méo, bị đạo ngấn đè ép.
Vừa rồi, hắn chỉ vô tình đánh ra một quyền, cũng không tận lực thi triển trọn vẹn Đại Nhật Như Lai Quyền mà đã có uy thế đến như vậy.
Đây chính là một trong ba bộ quyền lợi hại nhất của Phật tộc. Bình thường mà nói, trừ phi vận chuyển hô hấp pháp mạnh nhất của Phật tộc, nếu không, hoàn toàn không có khả năng đánh ra loại uy năng này.
Sở Phong lĩnh ngộ được Đại Nhật Như Lai Pháp không trọn vẹn, có cảm giác đánh đâu thắng đó, là nguồn gốc của niềm tin sức mạnh.
Sở Phong lại thử thủ đoạn khác, tất cả đều giống như vậy, uy lực được tăng thêm một bậc.
Trong quá trình này, hắn cũng không chủ quan, cũng không đắc ý quên hình, vẫn ghi khắc nhịp điệu, cảm ngộ môn hô hấp pháp đặc biệt này.
Về sau, hắn có thể xác định suy đoán ban đầu của hắn là hoàn toàn chính xác.
“Là ngươi, lại là ngươi. Lúc này ngươi muốn bù đắp sao?” Sở Phong sung sướng vô cùng, nội tâm kích động hiếm thấy.
Ban đầu, hắn đã cảm nhận được một cảm giác quen thuộc xâm nhập vào xương cốt, bởi vì hắn vẫn luôn tu hành môn hô hấp pháp này, Đạo Dẫn.
Tuy nhiên, cộng minh với kinh văn trong lọ đá, hiệu quả còn nhiều hơn so với hắn tu luyện trước kia.
Hô hấp pháp trước kia đều được phát triển vào giờ phút này. Mỗi một lần hô hấp sẽ được tăng thêm một đoạn ngắn kinh văn, trở nên thay đổi hoàn toàn.
Tuy nhiên, đặc điểm ăn sâu vào xương cốt như thế này vẫn khiến cho Sở Phong ngay từ đầu đã suy đoán nó là Đạo dẫn.
Quả nhiên, trong quá trình tiến hành, hắn càng lúc càng tin tưởng đây là bản hoàn chỉnh, bổ sung cho bản không trọn vẹn trước kia.