Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ầm.
Cánh tay Nguyên Phong bị đoạn mất, bị Sở Phong đánh trúng, cánh tay phải nát đến khuỷa tay.
“Là đặc điểm của Hỏa Nhãn Kim Tinh, có thể không cần nhìn tốc độ của ta. Hai mắt của ngươi đã biến dị, ngoài ra ngươi còn luyện thành Chung Cực Quyền. Ta đã đánh giá thấp ngươi, chẳng lẽ ngươi còn có nền móng khác?”
Cơ thể Nguyên Phong lảo đảo, tiếp theo vọt lên bầu trời muốn né tránh. Đáng tiếc, sau một khắc ông ta lại trúng một quyền, đầu gối phải nổ tung, máu và xương cùng nhau văng ra.
Lúc này, Sở Phong cảm thấy cực kỳ nguy hiểm. Hắn biết Nguyên Phong đã bị dồn vào tuyệt cảnh, đối phương đã thẹn quá hóa giận.
Hắn chợt lách người, nhanh chóng lui lại, phóng đến một bí cảnh. Hắn muốn thử một lần cái nơi cổ quái kia có lực sát thương Thiên Tôn hay không.
“Muốn đi? Ngươi trốn không thoát đâu?” Nguyên Phong đích thật đã giận dữ. Đến một bước này, hắn thật sự nhịn không được, cũng không cách nào khắc chế, muốn thử dẫn ra chính quả cấp Thiên Tôn, từ đó trấn áp Sở Phong.
Oành.
Thiên địa vạn vật run rẩy, khe hở hư không sụp xuống, tiểu thế giới như muốn vỡ nát.
Tất cả đều bởi vì từng sợi năng lượng cấp Thiên Tôn đã thể hiện ra từng sợi.
Sở Phong cầm lọ đá trong tay, bảo vệ bản thân. Nếu chẳng may tiểu thế giới bị nổ tung, hắn cũng không bị bỏ mạng.
Đồng thời, hắn càng muốn sử dụng đạo quả đại Thần Vương ước lượng cấp Thiên Tôn, xem có thể giết được hay không.
Tuy nhiên, tất cả đều nằm ngoài dự đoán của hắn. Mặc dù hắn đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi một số chuyện phát sinh, hắn vẫn cực kỳ chấn động.
Hắn đến gần biển luân hồi khô cạn. Sóng năng lượng tạo thành con đường luân hồi vẫn còn, vẫn có thể nhìn thấy bờ hồn hà như cũ. Nơi này giống như có khúc địa ngục chiêu hồn, quỷ dị và đáng sợ.
Mạnh như Nguyên Phong sau khi đuổi đến nơi này, đột nhiên cơ thể cứng ngắc, sau đó hai mắt nhanh chóng ảm đạm vô thần. Ông ta hoảng sợ, ra sức giãy dụa nhưng không được. Ông ta cứng ngắc bước lên phía trước, cuối cùng bước lên con đường đặc biệt kia.
Phù phù.
Sau khi ông ta rơi vào biển luân hồi khô cạn, cơ thể lập tức hóa thành tro bụi, sau đó hồn quang bị nhốt vào con đường năng lượng phát ra ánh sáng, lao đến bờ hồn hà.
“Bị xử lý rồi?” Sở Phong giật mình.
Hắn tưởng rằng Thiên Tôn có thể phòng ngự, dù sao trước đó chết cũng chỉ là Thánh giả.
Tuy nhiên, kết quả lại rất tàn khốc, rất đáng sợ. Thiên Tôn cường đại cũng như Thánh giả, một khi đã đến thì sẽ chết.
Sở Phong nhìn lọ đá phát sáng, cơ thể của hắn nhiễm một tầng óng ánh nhàn nhạt. Có như thế mới bảo vệ được hắn.
“Ngươi đã xuyên qua mấy kỷ nguyên, rốt cuộc ngươi có lai lịch gì?” Sở Phong khẽ nói, dùng tay vuốt ve lọ đá.
Mặc dù không thể tự tay ước lượng Thiên Tôn, nhưng hắn cảm thấy rất có cảm giác thu hoạch.
“Đại Thần Vương có lẽ vẫn không giết được Thiên Tôn, nhưng muốn toàn thân trở ra thì vẫn được. Ngoài ra, nếu ta tiến thêm một bước trở thành bán Thiên Tôn, thậm chí tiếp cận bán Thiên Tôn, ta đã đủ đại sát tứ phương.” Sau khi bình tĩnh lại, Sở Phong bắt đầu đánh giá thực lực bản thân.
Không bao lâu sau, khi Sở Phong đang ngồi thiền, một vị Thiên Tôn khác chạy đến.
Tiểu thế giới rất lớn, vị Thiên Tôn Nguyên gia mặc đạo bào lượn quanh một vòng lớn cũng không phát hiện được gì, cuối cùng lại chạy về chỗ cũ, muốn tụ họp với Nguyên Phong.
“Nguyên Phong.” Ông ta khẽ gọi.
Sau đó, ông ta liền nhìn thấy Sở Phong.
Một khắc này, Sở Phong đã ném lọ đá vào biển luân hồi, ngăn cản năng lượng nơi này khuếch trương, khiến nó yên tĩnh hơn rất nhiều.
Đương nhiên, hắn cũng không thả lỏng cảnh giác. Bằng không, hơn phân nửa sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sở dĩ như thế là bởi vì hắn muốn áp chế nơi này, chờ địch nhân khác xuất hiện.
“Tào Đức.” Ánh mắt lão Thiên Tôn mặc đạo bào u lãnh, trầm giọng hỏi: “Ngươi đang chờ ta?”
“Đúng, chờ để tiễn ngươi lên đường.”
“Dõng dạc.” Lão Thiên Tôn mặc đạo bào đứng từ xa nhìn lại, cũng không tùy tiện tiếp cận. Ông ta nhìn thấy con đường phát sáng, cảm thấy kinh ngạc.
“Nguyên gia các ngươi âm độc như vậy, diệt Vũ Thượng nhất tộc. Các ngươi không sợ một ngày nào đó Thiên Đế trở về tìm các ngươi tính sổ sao?”
“Buồn cười! Hắn ta còn có thể trở về? Hơn phân nửa hắn ta đã chết quách rồi. Cho dù có bất tử cũng sẽ có người ngăn cản hắn ta. Thiên địa rộng lớn, không có ai thể vô địch vĩnh viễn.”
Sau đó, lão Thiên Tôn này lại cười lạnh: “Xem ra, ngươi muốn gánh chuyện bao đồng bất công trong thiên hạ, nhưng ngươi có tư cách sao? Ừm, ta còn nhớ rõ, tự tay ta kết thúc tính mạng của cháu trai Vũ Thượng. Hắn ta là một kỳ tài nhưng lại không đủ nghe lời. Ta dùng cơ thể của hắn ta làm thí nghiệm, nuôi ra một thanh kiếm thai tuyệt thế. Đúng là không tệ. Một thân huyết tinh và linh tính quan trọng nhất của hắn ta đều trở thành chất dinh dưỡng cho thanh kiếm thai này của ta, bây giờ đã trở thành bí bảo mạnh nhất của ta.”
Trong lúc nói chuyện, keng một tiếng, ông ta tế ra một thanh kiếm thai, hiển hiện từ bên trong huyết nhục cánh tay ông ta, hiện ra hào quang rực rỡ, sắc bén và khiếp người.
Kiếm thai màu xanh vừa mới xuất hiện, mảnh thiên địa này lập tức bị cắt đứt.
Không thể không nói, lão Thiên Tôn này rất cẩn thận, không tiếc chém đứt tiểu thế giới này, nhưng cũng không hành động thiếu suy nghĩ.
“Ác nhân giống như ngươi sao không chết sớm một chút.” Sở Phong lạnh giọng nói.
Sau đó, hắn triệu hồi lọ đá từ trong biển luân hồi ra, ông một tiếng, bên trong lối đi gợn sóng, giống như sóng siêu âm khuếch tán, nhanh chóng bao phủ mảnh thiên địa này.
Lão Thiên Tôn lập tức bị che kín bên trong phạm vi này.
“Đây là…” Trong lòng ông ta vô cùng sợ hãi. Một sự run rẩy phát ra từ linh hồn, một sự kính sợ thật sâu. Sau đó, ông ta phát hiện mình không tự chủ được bắt đầu cất bước.
“Không.” Ông ta kêu to, nhờ chút ý thức mơ hồ, ông ta ra sức giãy dụa.
Tuy nhiên, khóe mắt ông ta trừng như muốn rách ra vẫn không thể ngăn cản. Cơ thể ông ta, hai mắt của ông ta đang rỉ máu, cơ thể của ông ta đang run rẩy.
Ông ta bị khống chế đi về phía trước, tiếp cận biển luân hồi.
Ông ta từng bước một bước về phía trước, hai mắt dần dần ảm đạm, thần thái biến mất, giống như một cái xác không hồn đến gần con đường riêng biệt kia.
Con đường này rất đáng sợ, cũng rất quỷ dị, giống như một con nhện kết thành tấm lưới lớn, hình thành một cái huyệt động nối tiếp bờ hồn hà phía xa.
Khi lão Thiên Tôn đến gần, Sở Phong đã ra tay, đột nhiên tế ra Kim Cương Trác.