Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2817 - Chương 2818: Kinh Động Trời Cao (1)

Thánh Khư Chương 2818: Kinh động trời cao (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Nhưng mà, nơi này thực sự quá đáng sợ, khi mảnh tàn phiến kia đâm trúng cánh cửa, đính ở bên trên, mục đích muốn tan rã cánh cửa này, khí tức đáng sợ của tàn phiến bộc phát.

Một ngày này, con đường luân hồi cũng phải run rẩy, hồn hà đang phun trào, dương gian gần như muốn nổ tung, sinh linh ngoại giới cũng hít thở không thông, chư thiên gần như muốn nổ tung.

Ầm ầm!

Cánh cửa cổ xưa kia run lên kịch liệt, năng lượng đáng sợ trào ra khỏi khe hở, tựa như có thứ gì đó sắp sửa chui ra ngoài.

Coong!

Lúc này, bờ hồn hà, một món khí vật khác cũng đang phát sáng, lúc này đã được kích hoạt, đó chính là tàn khối binh khí thuộc về chủ nhân năm đó của Đại Hắc Cẩu, thứ kia chính là một mảnh chuông vỡ, thất lạc trên mặt đất, nhiễm đỏ máu, có phù văn có chữ viết!

Nó đột nhiên lăng không bay lên, lao thẳng về phía tận cùng hồn hà.

Keeng!

Mảnh chuông cũng bay qua đó, xuyên qua hồn hà, đính ở trên cánh cửa, muốn xoắn nát nơi này!

Cũng trong lúc ấy, sau khi nó cắm trên cánh cửa cổ xưa cũ kỹ, cũng có máu chảy dọc xuống, cảnh tượng vô cũng dọa người!

Ầm ầm!

Hồn hà ngợp trời, trong màn mông lung kia, địa phương mơ hồ nọ đang cuộn trào ra vật chất cùng đồ vật không tên nào đó, muốn che lấp nơi đó, tất cả đều trở nên vặn vẹo.

Mà trong thời khắc này, bờ hồn hà, khối bia tàn kia, bia văn do chủ nhân của Nhất Kiếm Cắt Đứt Cổ Kim cũng đang phát ra ánh sáng, đồng thời cũng bắt đầu chấn động.

Trên bờ, cát biển vô tận cùng cuồn cuộn bay ngợp trời, trong quá trình bia đá kia chấn động liền trút thẳng về phía hồn hà, ánh sáng rực rỡ tản ra, phù văn sáng chói.

Bờ hồn hà lúc này triệt để sôi trào!

Các loại năng lượng của mảnh đất này, các loại phù văn bắt đầu dây dưa không dứt!

Quỷ khóc thần gào, cát bay đá cuốn, tinh hà đứt đoạn, bờ hồn hà xảy ra sự việc không thể tưởng tượng nổi, va chạm kịch liệt nổ ra, các loại năng lượng dây dưa cùng nhau.

Trong lúc nhất thời, sương mù mờ mịt lan tràn xuất hiện, gần như muốn tiến thẳng về chiến trường tam phương, xuyên thấu qua thông đạo đặc thủ kia mà hiển hiện ra ngoài.

Lúc này đây, trên chiến trường vô cùng đáng sợ, không ít tiểu thế giới bị tác động đến, tiếng nổ lớn liên tiếp không dứt, không ngừng bị giải thể, đây chính là thảm kịch của nhân gian.

Tận cùng hồn hà, bia đá nọ phát sáng, khắp trời đều là cát vàng bay múa, những thứ kia đều từng là thần hồn, nhưng lại hóa thành hạt cát tích lũy ở nơi này, mà ngày hôm nay, cả mảnh hồn dà đều đang phát ra tiếng gào thét quỷ dị.

Sóng lớn ngập trời, trong hồn hà truyền ra tiếng kêu chói tai, có tiếng thú rống, cũng có tiếng lệ quỷ thút thít, còn có cả tinh cầu chuyển động, rơi xuống từ thiên ngoại hắc ám, tất cả đều nhuốm đỏ máu, rơi thẳng xuống hồn hà.

Tùm tùm!

Bọt bước trở nên lớn hơn, thanh tẩy cả bầu trời, bao phủ cả thiên khung!

Vùng đất này quả thực khiến người ta không dám tưởng tượng, hồn hà kêu rên, trên trời rơi xuống tinh cầu nhuốm mái, khiến cho hàng tỷ dặm hồn hà đều ầm ầm chấn động, khắp nơi đều dâng lên sóng lớn kinh thế.

Về phần tận cùng nơi đó, chung đỉnh cộng minh, hai khối tàn phiến còn lại cũng đang cộng hưởng, bạo phát ra năng lượng không gì sánh nổi, muốn đánh xuyên qua cánh cửa cổ xưa nọ.

Trên cánh cửa loang lổ vết tích năm tháng này là một màu đỏ thẫm, vết máu đáng sợ không ngừng chảy xuống!

Hơn nữa, huyết dịch kia còn vô cùng yêu dị, vậy mà lại có hơi thở quỷ dị vô biên!

Đây chính là máu rỉ ra từ cánh cửa, chẳng lẽ là có sinh vật nào đó bị thương? Quả thật rất khó xác định.

Sau khi vết máu trên cánh cửa xuất hiện, thiên địa đều trở nên yêu tà, khí tức đáng sợ không ngừng bành trướng, huyết dịch kia vậy mà... muốn dung luyện mảnh tàn phiến trong mẫu khí!

Lúc này, phía sau, bia đá nổ ầm ầm, cát vàng vô tận đang tan chảy, trở thành một loại hạt thần tính đặc thù, lại có bộ phận hóa thành vật chất đạo tổ, phô thiên cái địa, hướng thẳng về cánh cửa mà đập xuống.

Trong lúc nhất thời, dải đất kia liền trở nên mơ hồ.

Đồng thời chỗ cánh cửa trong lúc này cũng loáng thoáng truyền ra một tiếng vang trầm nặng, tựa như đã mở ra, lại giống như có mãnh thú nào đó thức tỉnh, nó đang gầm gầm cổ họng, phát ra thanh âm có tiết tấu!

Giờ phút này, ngoại giới đã là một mảnh hỗn độn, vô cùng đáng sợ.

Sau khi từng tia từng sợi sương mù tiết ra từ năng lượng thông đạo đã dẫn đến sự sụp đổ của không ít bí cảnh, tanh máu mà tàn khốc, khiến toàn bộ mọi người đều hãi hùng khiếp vía.

Điều may mắn duy nhất chính là, tiểu thế giới mà Sở Phong đã ở trước đó tan rã đầu tiên, cơ thể hai vị Thiên Tôn bị xé rách, sau khi máu tươi rải đỏ mặt đất đã khiến rất nhiều người kinh sợ không thôi, nhanh chóng thoát khỏi khu vực bí cảnh đó một chút.

Bằng không cũng không thể biết được sẽ có bao nhiêu người chết thảm, bao nhiêu tiến hóa giả tử vong, phải chôn thây trong bí cảnh nổ tung nọ.

Cho dù là vậy, nơi đây cũng hình thành gió lốc hủy diệt, lần lượt có hai mươi ba tiểu thế giới vỡ tan, từng đoàn từng đoàn ánh sáng chói mắt nở rộ, giống như muốn thiêu cháy dương gian.

Trung tâm vụ nổ có tiếng Thiên Tôn kêu thảm, người nọ kịch liệt giãy dụa, vẫn còn rất lưu luyến thế gian này, nhưng Thiên Tôn kia nào có thể ngăn cản nổi loại gió lốc kia, rất nhanh đã tử vong.

Chính là sau khi bí cảnh Sở Phong đặt chân lên nổ tung, thân thể của hai vị Thiên Tôn bị giải thể , hồn quang của bọn họ chạy trốn ra được một chút, vốn dĩ là có cơ hội sống sót.

Nhưng mà hiện tại, theo sự thay đổi ác liệt của mảnh khu vực này, hai người kia cũng đã chết thảm.

Đến cuối cùng, một chút hồn quang cũng không còn sót lại, bị thiêu cháy thành tro, tất nhiên là hơn một nửa hồn quang đã bị dẫn vào trong thông đạo năng lượng kia, hóa thành hai điểm sáng chui vào hồn hà.

“Tào Đức!”

Lục Nhĩ Mi Hầu kêu lớn, gã không thể không tin vị huynh đệ kết nghĩa của mình chính thức xong đời, từ nay về sau không còn cơ hội gặp mặt, bởi vì ngay cả hai vị Thiên Tôn cũng đều rơi vào kết cục thần hình câu diệt, một tên Đại Thánh sao có thể sống sót một mình?

Đám người Di Thanh, Lê Cửu Tiêu cũng thở dài, bọn họ quen biết Tào Đức trên chiến trường vẫn chưa được bao lâu thời gian, hắn lại là đệ tử của danh sơn đệ nhất, vậy mà lại chết thảm ở nơi này?

“Huynh đệ!” Đại Hắc Ngưu, lão Lư, Đông Bắc Hổ cũng gào lớn, hai mắt đỏ hồng, lúc này mới chỉ vừa trùng phùng mà thôi, chẳng lẽ Sở Phong đã chết rồi?

Bình Luận (0)
Comment