Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2818 - Chương 2819: Kinh Động Trời Cao (2)

Thánh Khư Chương 2819: Kinh động trời cao (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Giờ phút này, bọn họ đều đã sớm lùi lại đến vị trí cách đủ xa, tránh thoát trận đại kiếp kia.

Chỉ cần là tiến hóa giả cách nơi kia quá gần đều sẽ chết thảm toàn bộ, không phải hồn quang bị hút đi bay về phía thời không hàng tỷ dặm của hồn hà thì chính là bị tiểu thế giới giải thể đè ép đến giải thể.

Giờ phút này, ngay cả Thiên Tôn cũng không có biện pháp, không dám tiếp cận, ai qua kẻ đó chính là đi chịu chết!

“Cuối cùng sẽ có một ngày ta trở lại!”

Giờ khắc này, một thanh âm vang lên, Sở Phong trong bình đá phát ra âm thanh nhỏ, hắn muốn rời khỏi, thừa dịp loạn lạc mà khống chế bình đá đi xa, thoát khỏi mảnh chiến trường này.

Những lời này là là do trước kia hắn nghe được trên bia đá.

Hiện tại hắn muốn đi tiến hóa, hi vọng nhanh chóng quật khởi, bước lên con đường của chính mình.

Thế gian đã đại biến, hắn cần trở nên mạnh hơn mới có thể tìm được chỗ đặt chân trong thiên địa này, nếu không thì tương lai cũng chỉ là một con côn trùng đáng thương, đừng nói đến tư cách tham gia vào bàn cờ thế vận của loạn thế này, chỉ sợ vừa ló mặt đã bị “cự long trong không trung” vô ý rơi xuống đè chết.

Bình đá hoành không mà đi, không chịu không chịu ảnh hưởng hấp dẫn của hồn hà, ngược lại còn đánh xơ xác từng sợi sương mù đang tản phát kia, cuối cùng bình đá càng tiến lên càng phát sáng, đánh gãy con đường kia.

Nó gần như chém đứt mối liên hệ giữa hồn hà và chiến trường tam phương.

Sở Phong nghiêm nghị, lúc này bình đá vô cùng oánh nhuận, lấp lánh đến gần như trong suốt, hắn có thể nhìn thấy hết thảy khung cảnh bên ngoài, bình đá này vậy mà lại có năng lực vĩ đại như vậy?

Lúc này đây, mọi người chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng mơ hồ của tận cùng hồn hà.

“Các ngươi nghe thấy rồi chứ? Ban nãy ta vừa mới nghe thấy âm thanh của Tào Đức!”

“Hắn nói cái gì?!” Có người không tin hỏi lại.

Nhưng mà chính xác thì có một số người vô cùng nhạy cảm, cảm thấy mơ mơ hồ hồ nghe thấy âm thanh của Tào Đức.

“Giống như là... cuối cùng cũng có một ngày ta quay trở lại! Hắn đây là không can tâm sao? Còn muốn chuyển thế trở về!?”

Một số người nghi ngờ không chắc, xác thực có người nghe thấy, nhưng mà chín mươi chín phần trăm quần chúng đều không tin, một tên Đại Thánh cũng dám nói khoác không biết ngượng, còn có thể tái hiện thế gian?!

Giờ khắc này, rất nhiều cường giả đều nhanh chóng đuổi đến nơi xa cách chiến trường tam phương, ở xa xa chứng kiến trận thiên họa này, muốn đánh giá hậu quả kéo dài về sau của màn thiên kiếp ngày hôm nay.

Lúc này, người tiếc nuối nhất chính là thiếu nữ Hi, cô còn chưa kịp cùng Sở Phong gặp lại, chưa từng cùng hắn mật đàm, lúc này hắn đã biến mất không còn tăm hơi.

Chu Hi rất lo lắng, cũng sợ hãi không thôi, cô không có cách nào bình tĩnh, sợ Sở Phong thực sự chết trong quá trình tan vỡ của bí cảnh kia, cho dù biết trong tay hắn có một số hậu chiêu, nhưng chung quy vẫn cảm thấy tay chân lạnh buốt.

“Sở Phong ca ca!” Tiểu loli tóc bạc cũng âm thầm nói nhỏ, gương mặt xinh đẹp đầy nước mắt, thương tâm gần chết.

Giờ khắc này, tỷ tỷ của tiểu loli – Ánh Trích Tiên cũng đang nhìn về phía khu vực bí cảnh bị thiêu đốt, ngơ ngẩn đến xuất thần, bộ phận ký ức bị chém rơi trước đó không lâu khiến hiện tại nàng ta chỉ còn cảm giác tâm tình phức tạp.

“Tào Đức, ngươi chết không có gì đáng tiếc! Đáng tiếc chính là ấn ký của nhất mạch Vũ Thượng đâu? Không lẽ phải đoạn tuyệt từ đây sao, a, đại hận a!”

Một nhóm cường giả Nguyên Tộc đuổi đến, phận hận không gì sánh được, rất nhiều người đều lộ ra ánh mắt âm trầm lạnh đến cực độ, tràn đầy tiếc nuối.

“Tào Đức, ngươi còn muốn trở về, còn muốn tái hiện? Cũng không nhìn lại bản thân mình là ai! Ngươi có tư cách gì chứ, chỉ có điều, ta ngược lại thật hy vọng ngươi có thể sống lại, mang ấn ký kia quay trở về!”

Một vị lão giả của Nguyên gia gầm nhẹ, nắm chặt nắm đấm, mái tóc lão ta khô vàng, người này là một vị Đại Năng, vậy mà lại đích thân đến hiện trường, đáng tiếc là đã đến chậm.

Nhưng mà, giống như đáp lại lão, vậy mà thực sự có âm thanh vang lên, khiến tất cả mọi người rung động.

“Cuối cùng cũng có một ngày ta sẽ trở về!”

Chỉ có điều, đây cũng không phải âm thanh phát ra từ chiến trường tam phương, mà phát ra từ trong dao động năng lượng của khối bia đá bên bờ hồn hà, rất thần bí.

Khiến cho mọi người đều cảm thấy trong nháy mắt giống như bản thân đang phải chịu một loại tâm linh trùng kích nào đó, hồn quang ngưng đọng trong nháy mắt.

Người của Nguyên Tộc không khỏi sởn gai ốc!

Nói giống hệt Tào Đức? Tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi, sau đó càng thêm sợ hãi.

Ầm!

Chỗ hồn hà xảy ra chấn động kịch liệt không ngừng, mọi người nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ cuối cùng.

Con đường sắp hoàn toàn đứt đoạn, mọi thứ đều dần trở nên mơ hồ.

Thời khắc mấu chốt, tự phù trên bia đá đều phát sáng, đồng thời cũng nhô lên khỏi mặt đất, hướng thẳng về phía hồn hà mà trấn áp, thần thánh cùng khủng bố giao hòa, lúc này triệt để bạo phát.

Vật chất đạo tổ vô biên sôi trào, bao phủ cả cánh cửa.

Ngoài ra, chung đỉnh cũng vang lên, tỏa ra ánh sáng chói mắt, sấy khô vết máu chảy ra từ cánh cửa nọ, khiến dòng máu yêu dị kia không có cách nào dung luyện bọn chúng.

Ầm!

Cát vàng bay đầy trời, tận cùng hồn hà triệt để bị bao trùm, bia đá trấn áp xuống cánh cửa đang rít gào kia, huyết dịch phun cao ba ngàn trượng, sương mù quỷ dị nhanh chóng khuếch tán.

Bia đá đã trấn áp nơi đó rồi sao?

Sau đó, dải đất nọ, bao gồm cả bia đá lẫn mảnh chuông tàn đều không nhìn thấy nữa.

Rất nhiều người đều muốn biết nơi đó rốt cuộc như thế nào.

Nhưng mà dải đất kia lại ngày càng trở nên mơ hồ, nối thẳng về phía con đường đứt gãy, khiến tất cả đều mờ nhạt, không thể dự đoán.

Chỉ có điều, ở ngay thời điểm này lại xuất hiện âm thanh oan hồn thét dài, muốn thoát khỏi bờ hồn hà, trốn ra bên ngoài, mạc danh kỳ diệu mang đến cho mọi người mấy phần tin tức.

“Nơi tận cùng hồn hà vẫn chưa mở ra, bọn chúng chưa từng trở về đã xảy ra chuyện như vậy, mà ta, một sợi chân linh cuối cùng cũng không bảo vệ nổi, sắp diệt vong rồi sao?”

Đầu tiên, sinh vật có đôi cánh hư thối kia vậy mà chưa hoàn toàn diệt vong, vẫn còn một tia chân linh chấp niệm, bám vào mảnh áo giáp tàn tạ nào đó.

Khối tàn giáp kia phát sáng, muốn thoát khỏi để nhảy đến bờ hồn hà.

Nhưng mà hiện tại, khối tàn giáp kia lại đang bốc cháy, nhanh chóng hóa thành một mảnh tro bụi, sinh vật kia cũng kêu thảm, một tia chấp niệm cuối cùng cũng bị tán loạn, không còn khả năng tiếp tục xuất hiện trên đời.

Bình Luận (0)
Comment