Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong kinh ngạc không thôi, đây là tình huống gì?
Sau đó hắn ngẩng đầu, nhìn thấy thiên không có lỗ thủng rất lớn, đang rỉ máu, hắn nhìn thấy dãy núi đẫm máu phía xa, không ngừng chảy máu, mặt đất bị tàn phá nặng nề.
Những thứ này không giống với những gì hắn nhìn thấy khi bản thân ở trạng thái bình thường, bởi vì ngày thường hắn không có cách nào nhìn thấy một màn trước mặt.
“Đây là một mặt khác của thế giới chân thực?!”
Sau đó Sở Phong trông thấy một vài người, trên người mang theo ánh sáng lấp lánh, bay đi từ phía chân trời, cũng có người đang đi đến bên này, trong đó có một chùm sáng rất rực rỡ, quả thật có thể chiếu rọi trên trời dưới đất, so với mặt trời ban ngày còn chói mắt hơn.
“A, ngươi có thể nhìn thấy ta?”
Chùm sáng chói mắt kia bay đến, bên trong có thân ảnh của một người, long hành hổ bộ, không giận tự uy, giống như một vị tiên tử.
“Ngươi là ai?” Sở Phong cảm thấy lông tóc toàn thân dựng lên, luôn cảm thấy người này rất không bình thường.
“Gương mặt này của ngươi...” Sau khi chùm sáng kia tiếp cận liền nhanh chóng lùi lại mấy bước, giống như vô cùng kinh ngạc, nhìn chằm chằm Sở Phong, lúc này mới khôi phục bình tĩnh.
Trong chốc lát, người nọ đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, lên tiếng: “Ngày mà cửa địa phủ mở ra, cô hồn dã quỷ như chúng ra đi ra hít thở không khí.”
Địa phủ? Hai mắt Sở Phong trợn tròn, đây chính là địa phương có liên quan đến hồn hà, thậm chí là địa phương tương thông, người này đến từ nơi đó?!
Chỉ có điều, nghe những lời ban nãy, người này hình như chỉ là quỷ hồn?!
“Ngươi rốt cuộc là kẻ nào?!” Sở Phong hỏi.
“Ta từng vô địch mười đời, mười đời đó tuyệt không có ai dám xưng vương, ngày hôm nay mở cửa liền đi ra hít thở một chút, rất nhanh sẽ quay về.”
Người giống như tiên tử kia nói như vậy.
“Các ngươi... rốt cuộc có lai lịch gì?!” Sở Phong nhìn về những cái bóng ở xa xa.
Người này vậy mà lại trả lời lần nữa, nói: “Đều là người đã chết của mấy kỷ nguyên trước a, nhưng mà theo lý mà nói thì không có người nào có thể nhìn thấy chúng ta mới phải, không nhìn ra được thế giới chân thật này.”
Sở Phong cảm thấy một cỗ hàn khí chạy dọc sống lưng, những thứ hắn nhìn thấy nghe thấy trước mắt là thật sao?
Cửa địa phủ mở, hồn quỷ ra ngoài hóng gió, hít thở không khí? Chuyện này thực sự quá mức hoang đường!
Sao có thể như vậy chứ?
Hắn là tiến hóa giả, nhìn thấy quá nhiều linh hồn, nhưng những thứ kia cũng chỉ là một cỗ năng lượng, sau khi thoát ly khỏi cơ thể tất nhiên sẽ tiêu tán, giống như lục bình không có rễ vậy.
Nhưng mà hiện tại có người nói hắn, nơi ở cuối cùng của vạn linh chính là một tòa ngục giam, quỷ hồn của mấy kỷ nguyên trước đây đều bị giam giữ ở đó, như vậy quả thực khiến hắn có chút không biết nói gì!
Là ai đứng sau chủ đạo hết thảy những điều đó?
“Ta uống say!” Sở Phong dùng sức lắc đầu, không có cách nào tin nổi, hắn cũng không phải chưa từng đi qua con đường luân hồi, hơn nữa còn đi đến tận cùng, thế nhưng chưa bao giờ trông thấy lao ngục nào cả.
Dưới cái nhìn của hắn, con đường này càng giống như một bộ máy móc cơ giới, ngày qua ngày đều lặp lại một sự việc, cách thức hóa tất cả hồn quang!
Hắn biết, có một số người có lá bùa, cuối cùng sẽ mang theo ký ức mà chuyển thế.
Đồng thời hắn cùng từng tận mắt nhìn thấy số hồn quang nhiều như biển bị đánh vào trong một vực sâu, không biết nơi đó thông với chỗ nào, thực sự sẽ đi vào luân hồi sao?
Đã có lúc Sở Phong nghi ngờ những sinh vật rơi xuống vực sâu kia chưa từng có được một tân sinh mới, mà sự thật đã chết, hồn quang vĩnh viễn lụi tàn!
Thậm chí có lúc hắn còn liên tưởng, chẳng lẽ lượng hồn quang như biển kia đã trở thành chất dinh dưỡng đặc biệt nào đó, bị coi là nguồn cung cấp năng lượng cho sinh vật hoặc “cỗ máy” nào đó?!
Ao nước này quá sâu, mỗi lần nhớ đến đều khiến hắn rợn cả tóc gáy.
Mà hiện tại, Sở Phong nghe cách nói của quỷ hồn tự xưng là vương đứng đầu mười thế ở nhân gian, hắn lại có chút hoài nghi, bên dưới vực sâu đen thẳm kia chẳng lẽ có một địa phương giam giữ hết thảy quỷ hồn từ cổ đại đến nay?
Nếu thật sự là thế, cái này quả nhiên... quá đáng sợ rồi!
“Tại sao ngươi cứ nhìn chằm chằm mặt của ta như thế?!” Sở Phong ngẩng đầu hỏi như vậy.
Nam tử thanh niên này cử chỉ thong dong, khí vũ hiên ngang, có thể nói là không giận mà uy, có loại khí thế quân vương, mang theo từng tia từng tia khíchất nhiếp người.
Đồng thời y cũng là siêu nhiên, khiến cho người ta có cảm giác thoát ly khỏi hồng trần, người này từ sau khi nhìn thấy Sở Phong vẫn luôn quan sát gương mặt hắn.
“Khuôn mặt này của ngươi rất đáng sợ!”
Bất luận là thế nào, Sở Phong ngàn vạn lần không ngờ được nam tử trước mắt sẽ nói ra những lời như vậy.
Hắn không cam lòng mà phản bác: “Ngươi có phải đã bị giam giữ quá lâu rồi không, cho nên mới có hiểu lầm? Nhầm lẫn giữa anh tuấn và đáng sợ, ngươi cẩn thận nhìn gương mặt ta một chút, còn có thể khiến eo nhỏ của thiên tiên tử không chịu nổi đó!”
Người thanh niên nhìn hắn, nói: “Khuôn mặt này của ngươi vết máu loang lổ, có tin tức khủng bố, có dấu vết quỷ dị.”
Sở Phong cảm thấy xương sống lạnh toát, không khỏi lùi lại mấy bước, lên tiếng: “Ngươi đang nói linh tinh cái gì đó!”
Thanh niên tự xưng là vương đứng đầu mười thế kia lại nói: “Bản thân ngươi không tự nhìn thấy, nhưng ta cảm giác được từng tia từng tia vết tích đang truyền đạt một loại thông tin đáng sợ nào đó. Ngươi đến từ địa phương nào, họ tên là gì?!”
Ống tay áo Sở Phong phất lên, lấy ra một chiếc gương từ trong hư không, óng ánh xinh đẹp, đem ra soi gương mặt của chính mình.
Ký hiệu màu vàng ẩn hiện trong hai mắt hắn, cực kỳ khiếp người, ánh sáng năng lượng rực rỡ chuyển động giống như hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào gương.
Thế nhưng hắn cũng không nhìn ra được có cái gì quỷ dị, hắn vẫn là như cũ, cũng không có thứ gì gọi là vết máu loang lổ, ngược lại chính là một gương mặt vừa thanh tú vừa cực kỳ xuất chúng.
“Ngươi lừa ai đó, từ đầu đến cuối vẫn là Sở chung cực có thể khiến chân tiên tử của ngoại giới không kiềm được mà đung đưa eo nhỏ!”
“Ha hả, ta nhìn lầm, thôi bỏ đi. Đúng rồi, ngươi tên là gì?” Thanh niên cười nói.
Sở Phong đáp: “Ngươi không phải là trông thấy qua quen mắt nên trước hết buông lời đe dọa khiến ta choáng váng, sau đó mới lộ ra mục đích thực sự, muốn biết ta là ai?”