Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thanh niên vừa cười vừa thở dài, nhìn về phía sơn xuyên ở xa xa trong màn đêm, nói: “Thời khắc này, ngươi có thể nhìn thấy ta, tất nhiên cũng có thể nhìn thấy một phần chân tướng của thế giới này, nhìn thấy sơn hà ảm đạm, đất đỏ cả tỷ dặm, vòi rồng huyết sắc phun xuống, trăng non bị che khuất, khói mù cuồn cuộn, thực sự khiến người ta đau lòng a.”
Sở Phong quay đầu, lại nhìn về phía địa thế nơi xa, những dãy núi liên miên không dứt đều phủ đầy máu, trên mặt đất là một mảnh đen thui, tàn lửa thiêu đốt, máu tươi còn chưa khô.
Hắn cực kỳ nghi ngờ bản thân thực sự uống say rồi, nếu không làm sao có thế như vậy? Khung cảnh trước mặt so với dương gian mà hắn tìm hiểu hoàn toàn không giống!
Đây là một mặt khác của dương gian?
Đây mới là thế giới chân thực sao?
“Sơn hà vỡ vụn, ai có thể ngăn cản, ai có thể làm gì? Máu chảy khắp chư thiên vạn giới, ai làm chủ thăng trầm? Sông núi đều là thi cốt vô tận, nơi nơi đều là hồi ức ban xưa.”
Thanh niên thở dài, y đang chìm trong ký ức, thất vọng không thôi, trong lòng cũng có chút mất mát, nhớ lại quá khứ đã qua, thế nhưng tất cả chỉ là một hồi giấc mộng.
Năm tháng mà y sống, cảm xúc cùng nhiệt huyết đều bay đi hết, người chết quá nhiều, y từng ngạo nghễ đứng trên đỉnh cao nhất, trở thành vị trí số một giữa thời đại thăng trầm và bá đạo, nếu không làm sao có thể đứng đầu mười kiếp, xưng vương thiên hạ.
Sở Phong quả thực có chút sợ hãi, Hỏa Nhãn Kim Tinh của hắn nhanh chóng vận chuyển đến cực hạn, chiếu rọi ra một mảnh ký hiệu vàng óng, quan sát vạn vật núi non, đúng là có biến đổi lớn!
Ngày thường tại sao hắn lại không nhìn thấy, là do sơn hà che lấp sao?
Hay là nói, sơn hà vẫn đang chảy máu, hàng tỷ dặm đất đai khô cằn kia đều bị lãng quên?
Sở Phong phát hiện, đại thế dương gian phồn hoa và sơn hà đổ nát chảy máu cùng nhau tồn tại, giống như một bức ảnh đen trắng, khiến người ta dường như cách biệt, trải nghiệm giấc mộng trở lại lịch sử.
Trên mặt đất lúc này, đổ nát và thịnh thế hòa làm một, chúng quấn quýt một chỗ, khiến người ta cảm thấy vô cùng cổ quái!
“Ngày thường tại sao không phát hiện được?” Sở Phong mạnh mẽ lắc đầu, hắn cảm thấy bản thân thực sự có thể đã uống say, đây rốt cuộc là tình huống gì?
Sở Phong lại một lần nữa quan sát, thế gian này thực sự giống như một bức ảnh đen trắng, ngoài ra còn thất được điện từ quang không ngừng lóe lên, mặt đất khô cằn bốc lên khói xanh, vết máu và lửa loang lổ.
Bên trên phế tích có tòa thành thị mới đứng sừng sững.
“Bình thường tỉnh táo mắt thấy phồn hoa, mà hiện tại say sưa lại nghe được hồi âm mơ hồ của máu và nước mắt, đây thực sự là máu nhiễm mộng thổ.”
Trong lòng Sở Phong nảy ra suy nghĩ, không khỏi thở dài.
Người thanh niên kia không nói, y đưa mắt nhìn vùng non sông này, nơi đây từng là đại địa mà y làm chủ, từng bễ nghễ thiên hạ, nhưng hết thảy chỉ là quá khứ.
Thời đại kia của y huy hoàng đến không thể diễn tả, không có cách nào nói được, cho đến tận bây giờ y cũng chỉ có thể lẳng lặng quan sát, ngay cả hồi ức ban xưa cũng không trọn vẹn, khó mà nhớ lại toàn bộ.
“Nói cho ta đi, ngươi rốt cuộc là ai, có lai lịch gì, thời đại của các ngươi như thế nào? Sơn xuyên này có dị thường, nhật nguyệt rơi xuống, tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Sở Phong nghiêm túc hỏi dò, hắn quả thật muốn tìm một đáp án rõ ràng.
Tại sao ngày thường không nhìn thấy bộ phận chân tướng của thế giới này, mà tối hôm nay lại có thể nhìn thấy một mặt tàn khốc của chân tướng nơi đây?
Là hắn uống say, những thứ trước mắt chỉ là hư ảo? Hay là nói ngày thường hắn hoàn toàn bị phù hoa che đậy hai mắt, không nhìn ra được bản chất cùng chân tướng của dương gian?
Thậm chí hắn còn nghi ngờ, nơi này rốt cuộc là đại dương gian hay là đại âm gian?!
Thay vì nói hắn từ tiểu âm gian tiến vào dương gian, không bằng nói chính là tiến vào đại âm gian? Chỉ là tất cả mọi người đều lầm tưởng chính mình mới là người của dương gian?
Trong lúc nhất thời, rất nhiều suy nghĩ vụt qua đầu Sở Phong, tất cả đều là nghi hoặc.
“Ta là ai, tên không quan trọng, tuy có danh tiếng hiển hách, đứng đầu mười thế, nhưng quay đầu nhìn lại còn không phải đều đã chết rồi sao?”
Sắc mặt thanh niên không một gợn sóng, tương đối trầm tĩnh, cũng không để ý vinh nhục thịnh suy của những người này.
Thế nhưng y cũng có chuyện để ý, y quan sát thiên địa, nhìn quỷ hồn bay tới bay lui trên trời, thanh âm có chút nặng nề, nói: “Nếu nói đại loạn, vậy khẳng định sẽ lan đến chư thiên, vạn giới cùng nhuốm máu, nếu chỉ liên quan đến một khu vực, vậy còn đáng để tính sao?!”
Thanh niên cười cười, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy y có chút vô lực.
“Địa phủ, không phải địa phủ trên ý nghĩa bình thường, không phải địa phủ của dương gian, không phải cửu u hoàng tuyền của tiểu âm gian, mà là địa phủ của chư thiên.”
Thanh niên nhẹ giọng nói, sau đó lại thở dài, có mối hận vô tận mà lên tiếng: “Từ cổ chí kim, có người phát hiện ra một vài địa phương, nhưng không phải là toàn bộ a!”
Trong lòng Sở Phong như có sóng lớn chập trùng, căn bản không có cách nào bình tĩnh, không chỉ liên quan đến địa phủ của một thế giới, vậy quả thực đáng sợ.
Quỷ hồn của chư thiên đều bị giam cầm bên trong?
Bao gồm cả trời xanh sao?
Sở Phong nhịn không được hỏi: “Ngươi nói cụ thể địa phủ một chút, đến tột cùng có lai lịch quỷ dị ra sao, hình thành như thế nào, nó rốt cuộc làm sao vận chuyển, mục đích cuối cùng là gì?”
“Ngươi biết luân hồi không?” Thanh niên hỏi hắn.
“Biết, ta nhìn thấy con đường luân hồi, nhưng ta không tiến hành chuyển thế theo nghĩa đen của nó, ta cảm thấy ta chính là ta!” Sở Phong đáp.
Ngoài ra, hắn cũng không nhịn được mà nhắc đến chỗ sâu trong con đường luân hồi còn có hồn hà, lập tức hỏi thanh niên, nơi đó rốt cuộc là tình trạng gì?!
“Không ngờ ngươi cũng biết đến nơi đó, địa phủ, luân hồi, tận cùng hồn hà, tứ cực phù thổ, hố chôn Thiên Đế... tất cả những thứ này nếu như liên tưởng lại cùng nhau, phải chăng sẽ rất khủng bố?
Có thể không sợ hãi sao? Trong lúc nhất thời, lông tơ Sở Phong vụt vụt dựng ngược lên, hắn nói: “Những thứ này... đều có liên hệ?!” Hắn chấn động không thôi.
Thanh niên kia lại thất thần một lúc, gương mặt hiện lên vẻ cô đơn cùng nuối tiếc, một loại cảm giác bi thương ẩn hiện, đây là một nam nhân có chuyện trong lòng, từng huy hoàng, từng đứng trên đỉnh kim tự tháp, vậy mà lại có biểu hiện như vậy.