Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thanh niên lên tiếng: “Những thứ này chỉ là một góc của tảng băng chìm a, có người phát hiện một vài tình huống, đây là chuyện lớn vô biên, nếu như cẩn thận nghiền ngẫm, chỉ sợ cả thế gian đều sợ hãi...”
Hồn hà, địa phủ, tứ cực phù thổ,... những thứ này liên hệ cùng nhau cũng chỉ là một góc của tảng băng chìm?
Sắc mặt Sở Phong làm sao có thể không thay đổi, cứ như vậy trong nháy mắt, hắn cảm thấy lạnh buốt từ đầu đến chân, cảm nhận sâu sắc được loại khí tức vừa quỷ dị vừa khủng bố ập thẳng đến, muốn nhấn chìm cả tinh hà nhật nguyệt.
Không nói mặt khác, chỉ riêng tận cùng hồn hà đã đáng sợ vô cùng, bên trong có bí mật khiếp người, từ xưa đến nay đều chưa từng bị người ta mở ra lần nào, ngay cả Thiên Đế giết đến cũng bỏ sót nơi đó.
Nghĩ sâu thêm một chút, nếu như những địa phương này giao hòa cùng một chỗ, có liên quan đặc biệt đến nhau, như vậy một khi cộng hưởng, chư thiên này đều muốn đổ vỡ, dòng chảy thời gian này, bộ cổ sử này đều sẽ đứt đoạn, không còn tồn tại.
Sở Phong sợ hãi, đây rốt cuộc là thế lực lớn cỡ nào, là sản phẩm tự nhiên của thiên địa, hay là do người nào đó tạo nên?
Trong lúc nhất thời, hắn nghĩ đến người nọ trong miệng số chín, sự tồn tại vô thượng của Nhất Kiếm Chém Đứt Vạn Cổ, đã từng muốn tái tạo luân hồi, phục sinh cố nhân của mình.
Bởi vì thời đại ấy, gần như chỉ còn sót lại duy nhất người nọ, tất cả người thân bạn bè đều gần chết sạch, chỉ còn duy nhất y cô độc đứng trên đỉnh cao nhất, chịu không nổi hàn ý thấu xương cùng thê lương.
Nhưng mà cuối cùng y cũng không tự mình xây dựng lại luân hồi, mà là ngoài ý muốn phát hiện dấu vết đổ nát dưới đất, cách thời đại kia của y cũng không biết bao nhiêu năm.
Bây giờ nghĩ lại, tất cả những thứ liên quan đến luân hồi, liên quan đến địa phủ đều cổ xưa đến dọa người, bọn chúng từng biến mất, nhưng qua vài kỷ nguyên, rất có thể có khả năng tái hiện.
Thanh niên lại lần nữa mở miệng, thở dài nói: “Có một người, hắn ta rất mạnh, không sợ thứ gì, hắn ta có cơ hội đánh xuyên hết thảy. Thế nhưng là, quá vội vàng a, hắn ta rời đi rồi. Tuy rằng cũng từng trở về, nhưng lại càng thêm vội vàng rời khỏi, ta nghĩ có khả năng là do hắn ta đã phát hiện cái gì, cho nên mới nhanh chóng chạy đi giải quyết, cũng không ngoảnh đầu lại, một mình ngồi trên quan tài đồng nhìn vạn giới đổ máu, vượt qua thượng thương, nhanh chóng rời khỏi, cô độc biến mất!”
Sở Phong giật mình, người mà thanh niên này nói tới rất giống với người mà ban nãy hắn nghĩ đến, chẳng lẽ hai bọn họ là cùng một người?
“Ngươi nói người kia là?” Sở Phong nhịn không được lên tiếng hỏi.
“Tất nhiên là người cùng thời đại với ta, bằng không ta làm sao biết được những chuyện này.” Hai mắt thanh niên tỏa ra ánh sáng rực rỡ, tản mát ra hào quang kinh người.
Đó chính là một loại thừa nhận cùng tán thành, cùng chung chí hướng, đáng tiếc lại không thể gặp lại, y hiện tại cũng chỉ là một cô hồn dã quỷ, chỉ nhân cơ hội ra ngoài hóng gió mà thôi.
Huy hoàng thuộc về y sớm đã trở nên ảm đạm, bị người đời quên lãng.
Mà người kia thì sao? So với y càng thêm huy hoàng, nhưng cũng đã biến mất mấy kỷ nguyên, ai còn có thể kể lại quá khứ oai hùng của hắn ta? Có lẽ chỉ còn kẻ địch mạnh nhất bất tử nhất của hắn ta là còn nhớ rõ.
Đây là một loại tiếc nuối, hay là một loại huy hoàng khó có thể dùng ngôn từ miêu tả?
“Cả thế gian đều im lặng a, từ khi nhất kiếm cuối cùng của người nọ chém ra khiến cả thời đại đều lu mờ, sau đó liền kết thúc, cả thế gian đều phải run sợ. Đáng tiếc... về sau chung quy vẫn là có tai ương.”
Nam tử thanh niên cũng không có gì không tự nhiên, không vì che lấp hào quang của người nọ mà sinh ra bất cứ mâu thuẫn nào, ngược lại còn đang thưởng thức quá khứ huy hoàng của người nọ.
Sở Phong tin chắc đó chính là người mà hắn nghĩ tới, nhất kiếm chém ra chính là khoảng thời gian kinh diễm, đè ép cổ kim, giống hệt với miêu tả của số chín.
“Ta mười thế xưng vương, đến thế thứ mười gặp được hắn ta, bại đến tâm phục khẩu phục, thực sự muốn sánh vai cùng hắn ta một đoạn đường, thực đáng tiếc, không còn cơ hội nữa.”
Cuối cùng chỉ còn dư lại một chút thương cảm.
Sở Phong lúc này cũng trầm mặc một hồi, một người như vậy xưng vương mười thế, nhưng gặp người mà số chín nhắc đến – chủ nhân của Nhất Kiếm Chém Đứt Vạn Cổ cũng phải thất bại, đã từng xưng bá thế gian, mà hiện tại lại bị giam giữ, chỉ có thể đi ra hóng gió một chút, khung cảnh này có chút thê lương, cũng có chút bi thương.
Không cần nghĩ nhiều, thanh niên trước mắt hắn từng là một người kiêu ngạo không ai sánh bằng, một bá chủ trong nhân loại, nhưng kết cục và hạ tràng của y lại không tốt là bao.
Khói mờ lịch sử cuộn lên, có quá nhiều chuyện cũ khiến tâm tình người ta dao động chìm nổi, có lẽ là tiếc nuối, là nhiệt huyết còn chưa ngừng, nhưng hết thảy đều chỉ mà một mảnh quá khứ.
Sở Phong tất nhiên không cam tâm, muốn biết rõ hết thảy phía sau, cái gì hồn hà, địa phủ, tứ cực phù thổ, hắn đều hận không thể đào lên nhìn cho rõ ràng.
Nhưng hắn phải thất vọng rồi, một vài lời nói của thanh niên khiến cho hắn giống như bị dội một gáo nước lạnh.
“Ngươi cảm thấy ta có thể thấm nhuần bản chất đằng sau không? Ta chỉ là ra ngoài này hóng gió chút chút mà thôi.” Y tự nói tự giễu cợt chính mình.
Thanh âm nhẹ nhàng khinh đạm, thế nhưng lại vô cùng nặng nề đối với một người như vậy.
“Là ai giam giữ ngươi?” Sở Phong hỏi.
“Trước mắt xem ra có quy tắc nhân hình, cũng có hành thi tẩu nhục, còn có ẩn khuất lớn, còn có rất nhiều đồ vật phức tạp khác.” Thanh niên bình tĩnh nói cho hắn biết.
Sau đó y lại nói ra một chân tướng, lẩm bẩm: “Ta đã từng tự hỏi, sau khi chuyển thế, liệu rằng ta có còn là bản thân ta không? Ta không biết, nhưng hiện tại ta có thể xác định, loại trạng thái này của ta chỉ là một bộ phận của ta.”
Có ý gì?
“Chúng ta đều là hành thi tẩu nhục, đều là quỷ hồn không trọn vẹn, không thể thay đổi được thứ gì, được thả ra hóng gió cũng là đang tìm kiếm vật chất tiêu tan của bản thân, tìm lại ước số linh hồn mất đi, muốn tìm lại bản thân hoàn chỉnh một chút. Nhưng chúng ta có khả năng tìm về được sao? Thiên địa lớn như vậy, tuy rằng từng bị chia năm xẻ bảy, nhưng cũng được thiên địa tu bổ, bất luận như thế nào cũng là một thế giới như cũ, nhưng nhục thân của chúng ta thì sao, hư thối rồi, hồn quang chủ thể của chúng ta thì sao, cũng tiêu tán, luân hồi vật chất tinh khiết, có lẽ đã đến một vũ trụ khác, trở thành cát bụi, trở thành chân long, thậm chí là trở thành những thứ trước mắt ngươi.”