Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ta nên trở về rồi!” Thanh niên quân vương nói, y có chút thất vọng, cũng có chút hoang mang, cũng có chút không nỡ.
Bởi vì một đời này là không còn quan hệ gì đến y, y là cái gì? Cô hồn dã quỷ sao, không, thậm chí rất có khả năng đã không là chính mình nữa, y hiện tại chỉ là sản phẩm không trọn vẹn được phục chế lại mà thôi.
Địa phủ và luân hồi đều ở trong cuộc.
Thanh niên cảm thấy đáng thương, năm đó y đứng đầu mười thế, xưng vương xưng bá, nhưng hiện tại cũng chỉ là một kẻ tù tội bị giam giữ, cũng chỉ có thể ra ngoài hóng gió một chút.
“Thật muốn đi địa phủ chiêu hợp lại thuộc hạ cũ, tái chiến một trận!” Y gầm nhẹ.
Thanh niên rất mất mác, cũng rất bi thương, nhưng hết thảy những gì thuộc về y đều đã khép lại, mặc dù năm đó y chính là một trong những cường giả tối cường khắp thế gian đi chăng nữa!
“Đi đây, ta bị triệu hoán, không thể không trở về.” Thanh niên quân vương tản ra ưu thương trước nay chưa từng có, thất lạc đến cùng cực, trực tiếp bay lên trời mà đi.
Cũng trong lúc đó, Sở Phong nghe được một loại thanh âm rất đặc biệt, đó chính là – Hỗn Độn Độ Kiếp Khúc!
Là một trong ba diệu thuật mạnh nhất lịch sử!
Một khúc này vang lên chỉ vì để triệu hoán, vùng nước này rốt cuộc có bao nhiêu sâu? Sở Phong sởn tóc gáy.
Tiếng đàn ưu thương, thanh niên chán nản thê lương rời khỏi, cứ như vậy nhanh chóng đi xa, cũng không hề quay đầu, chỉ bất đắc dĩ mà bị triệu hoán về!
“Người đã từng vừa sánh vai song hành vừa đi trước ta, hy vọng có một ngày ngươi sẽ đến a, để ta được giải thoát, ta vẫn còn muốn tái chiến một trận, aaa...” Thanh niên quân vương ngửa đầu rống lớn, tóc tai tán loạn, nói không được vẫn là bi thương, vẫn là điên cuồng, cứ như vậy biến mất.
Sở Phong yên lặng nhìn bóng lưng nọ đi xa, mãi đến khi không còn nhìn thấy.
Mà bản thân hắn cũng lên đường, từ nay nghịch trùng tiến lên!
Thời khắc này, giữa thiên địa, từng đạo từng đạo u ảnh, vô số cô hồn dã quỷ, toàn bộ đều đang trên đường hướng về một hướng nào đó mà đi.
Sở Phong lên đường, vì để bản thân đột phá trở nên ngày càng mạnh hơn, hắn muốn tiến vào trong mảnh tuyệt địa sinh mệnh này!
Trên đường đi, thông tin mà hắn nghe ngóng được đều rất yêu tà!
Tiếng đàn còn vang vọng, không hề có tính chất công kích, giống như âm thanh truyền đến từ hoàng hôn chư thần, trong vô số cô hồn dã quỹ đang ở trong nắng sớm, chúng kêu khóc dưới ánh mặt trời, tiếng kêu thảm thiết vang vọng, tất cả đều hướng về một phía mà đi, bị triệu hoán phải quay về địa phủ.
Mặc dù là trong ánh bình minh, thế nhưng mảnh thiên địa này lại không chút xán lạn, bởi vì cảnh tượng mà Sở Phong nhìn thấy lúc này không còn giống xưa nữa, sơn hà đều đang chảy máu, mặt đất đỏ thẫm cả tỷ dặm.
Ngoài ra, vầng thái dương lúc này đây lại chính là một bộ thi thể vắt ngang trời, thi thể hình người, tuy rằng màu vàng lấp lánh, thế nhưng cũng có tử khí vô tận đang trầm rơi xuống.
Vì lẽ đó, Sở Phong nhìn thấy đều rất quỷ dị, tuy rằng có ánh bình minh, thế nhưng cũng không phải hoàn toàn là sức sống bừng bừng, mà có đi kèm cả một phần âm trầm, một phần sinh khí.
Cứ như vậy trong nháy mắt, Sở Phong muốn cùng đi theo, muốn nhìn một chút địa phủ là địa phương như thế nào, chỉ cần thả lỏng đi theo phương hướng mà những cô hồn dã quỷ kia đang bị triệu hoán tiến vào vùng đất nọ là xong.
Sở Phong dùng sức lắc đầu thoát khỏi loại kích động nọ, thực lực hiện tại của hắn vẫn còn chưa đủ, chỗ đứng còn chưa cao, không nên mạo hiểm hành sự.
Nếu ngoan cố tiến vào cũng chỉ có thể coi là tự tìm đường chết!
Buổi sáng sớm này thực sự rất quỷ dị, một bên là ánh bình minh đỏ hồng bừng bừng sức sống, đó chính là thiên địa mà tất cả mọi người đương thế đều có thể nhìn thấy, một bên lại là thi thể hình người treo lơ lửng trên không, tản ra từng tia tử khí cùng ánh sáng đặc thù.
Mặt đất khô cằn nhuốm máu, sơn hà gào khóc, sơn xuyên nồng đậm linh khí phối hợp với thành lớn nguy nga mỹ lệ.
Tất cả mọi thứ trước mắt giống như một tấm ảnh đen trắng, âm và dương hư hư thực thực dây dưa đan xen, hết thảy những thứ này nhìn qua hoàn toàn không phù hợp, nhưng chúng thực sự tồn tại, mang lại cho người ta cảm giác cực kỳ đặc biệt.
Phía trước có một ngọn núi lửa, toàn bộ đều là màu đen, nhưng thứ chảy ra lại không phải là dung nham mà chính là máu đen, còn bốc ra khói mù dày đặc.
Con ngươi Sở Phong co rụt lại, bước chân lại chưa hề ngừng dù chỉ một chút, hắn vẫn tiến về phía trước, cảnh tượng quỷ dị như vậy dọc đường đều có.
Ở nơi xa là một cây trường sinh đã khô héo, một chiếc lá cũng không có, phía trên có một tổ chum, đó chính là tổ của Kim Sí Đại Bàng, thế nhưng bên trên chiếc tổ lại treo một bộ thi thể của Đại Bàng, lúc này đã hư thối mục nát, lông chim màu vàng ảm đạm, vết máu loang lổ.
Tiếp tục đi về trước chính là một mảnh đầm lầy, bên dưới có vô vàn thi thể, một đám Thiên Mã chết ở đó, mùi thối xộc thẳng lên trời.
Sở Phong cau mày, hai đồng tử đặc thù này của hắn đến tột cùng có thể tiếp tục nhìn thấy những cảnh này đến bao giờ?
Mỗi giờ mỗi phút đều có thể nhìn thấy thế giới khác với ngày thường, thế giới chân thực sao lại ngày càng tàn khốc như thế.
Thời gian không phải rất lâu, theo sự chạy trốn không ngừng của hắn, thi thể màu vàng giữa không trung ngày càng lên cao, dần dần trở nên chói lóa đến mơ hồ, hết thảy cuối cùng cũng dần dần trở lại “bình thường”.
Có lẽ là do hiệu quả đặc biệt của “rượu” đã trôi qua, lúc này Sở Phong đã trở lại trạng thái bình thường, cũng không còn trông thấy cả trời toàn là cô hồn dã quỷ đang gào khóc nữa, mặt đất tàn tạ cũng dần trở nên mơ hồ, sau đó biến mất, những gì còn lại trước mắt hắn lúc này chỉ là sự phồn hoa cùng rực rỡ của tòa thành đương thế.
Sở Phong tiến vào nơi sâu của một sơn mạch, chọn một khu vực tương đối u tĩnh không bị người ngoài quấy rầy, ít có sinh linh loài linh trưởng đi ngang qua.
Hắn bắt đầu nghiêm túc bố trí trường vực, chuẩn bị hoành không, tiến thẳng đến địa thế của Thái Thượng Bát Quái Lô!
Nếu không, dương gian này quá rộng lớn, các châu lại vô tận, trừ phi trở thành sinh linh cấp Thiên Tôn trở nên thì việc bay qua mấy châu mới có thể thực hiện.
Lấy trình độ trường vực của Sở Phong mà nói thì chuyện vượt qua mấy châu này cũng không thành vấn đề, không lâu sau hắn đã bước vào khu vực phù văn truyền tống, các loại đá thần từ bốc cháy, tiếp dẫn tinh hoa thiên địa.