Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2829 - Chương 2830: Chân Tướng Đáng Sợ Của Địa Cầu (2)

Thánh Khư Chương 2830: Chân tướng đáng sợ của Địa Cầu (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Dù sao thì năm đó bình đá cũng là rơi trên Địa Cầu, bị hắn thu vào tay, có thứ này trên người, hắn tin tưởng bản thân có thể che đậy hết thảy thiên cơ!

Đặc biệt là, dựa theo thực lực không ngừng tăng lên của hắn, tính chất đặc biệt của bình đá cũng không ngừng hiển hiện, cho nên hắn ngày càng thong dong cùng trấn định, rằng không ai có thể phát giác hắn.

Chỉ có một điều đáng ngại duy nhất, hắn sợ chính là sợ những sinh linh kia đánh chủ ý lên bình đá nọ, như vậy thì quả thật quá đáng sợ.

Nhưng hắn cẩn thận nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cũng không đến nỗi, bình đá kia quá thần bí, gần như xuyên qua mấy nền lịch sử văn minh, xuất hiện trên những nhánh đường tiền hóa khác nhau.

Những thứ này không thể nói không cần nghĩ liền có thể xác định, bình đá chỉ có thể là những khí vật ở bên trên cấp chung cực, nếu thực sự bị người ta đạt được, làm sao có khả năng khiến những người kia tùy ý bỏ qua Côn Lôn?

Sở Phong suy đoán, đây là bởi khi trước hắn ngoài ý muốn lưu lạc ở Côn Lôn.

Hơn nữa lúc đầu nó thực sự rất bình thường, không có cái gì dị thường cả, cho dù là sinh linh mạnh mẽ đi chăng nữa cũng sẽ không đi quan tâm, đây chính là cái gọi là thiên vật tự hối.

Sau đó, trong lòng Sở Phong bình ổn lại.

“Ngươi có thể nói rõ tình huống cụ thể của Địa Cầu để ta tham mưu một chút, có lẽ còn có thể phát hiện ra manh mối nào đó.” Thanh niên quân vương nói.

Thậm chí y cảm thấy, nếu như nghĩ theo hướng tốt đẹp, chưa biết chừng sẽ phát hiện ra đây chính là tác phẩm của một vị cố nhân nào đó.

Trên thực tế Sở Phong cũng đang nghĩ tới, đến tột cùng là do kẻ nào làm ra, hồn hà, tứ cực phù thổ cũng bỏ đi, hắn không biết, đến cả những thế lực khác thì lại càng không cần nói, thông tin mà hắn biết về những thứ này rất nhỏ.

Chư thiên quá rộng lớn, vạn giới quá rộng, thương thiên quá xa, mà cao thủ hắn biết đến cũng chỉ có chủ nhân của Đại Hắc Cẩu, còn có mấy vị nữ đế...

Là do bọn họ làm ra sao? Hắn vô cũng nghi ngờ, cái này là không có khả năng.

Bởi vì những người này đều đã chết, biến mất chính là biến mất, rời đi chính là rời đi, đều đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Sở Phong đem chuyện nói rõ, kể lịch sự của Địa Cầu, cùng với những dị thường của các năm đều nói rõ một lượt.

Thanh niên quân vương nghe rất chăm chú, sau đó y gật gật đầu, lên tiếng: “Đoạn lịch sử này ở sau ta mấy kỷ nguyên, nhưng bởi vì duyên cớ của người nào đó mà ta đã tìm hiểu qua. Xem xét từ góc độ những lời ngươi nói thì, những chuyện này đã lệch khỏi quỹ đạo rồi.”

“Thời đại hậu văn minh...” Thanh niên quân vương bắt đầu nhắc đến từ này, trên thực tế chính là Sở Phong nói tới.

Thời đại hậu văn minh, quỹ tích mà Sở Phong kể có nhiều thêm mấy trăm năm lịch sử so với bình thường.

Điều này chính là điểm bất thường!

Thanh niên quân vương trầm tư một lúc lâu mới lên tiếng: “Đối với ngươi mà nói có lẽ chính là chuyện tốt, bởi vì nếu diễn dịch xảy ra bình thường, các ngươi có lẽ sẽ thất bại, không có nhân vật sâu hóa bướm xuất hiện.”

Trong quỹ tích ban đầu, vẫn chưa có đám mây hình nấm nọ bạo phát mới đúng.

Sau chiến tranh hạt nhân, trải qua mấy trăm năm thức tỉnh mới dần dần khôi phục, từ đó về sau chính là thời đại hậu văn minh.

“Chân tướng gần nhất chính là, bọn họ dưỡng cổ thất bại, mượn lý do hạch vũ của Địa Cầu sắp bị hủy diệt, cũng chính là nhiều thêm một đoạn thời kỳ hậu văn minh.” Thanh niên quân vương ôn tồn nói, sau đó lại dõng dạc: “Lấy loại phương thức này mà cũng muốn sinh ra núi cao vô thượng, làm sao có khả năng!”

Sở Phong không biết nên thở phào một hơi, cảm thấy được giải thoát, hay là nên cảm thấy phẫn nộ, dù sao thì quê hương của hắn cũng bị người ta tùy tay bài bố a.

Hắn cẩn thận ngẫm nghĩ, thời kỳ của Yêu Yêu và phụ thân, ông nội của nàng ta cũng tính là giai đoạn phát triển bình thường.

Nhưng mà bởi vì nuôi cổ, có người vì thanh trừ hết thảy, khiến cho toàn bộ trống rỗng, khiến một đoạn lịch sử cổ xưa được tái hiện, khiến cho Địa Cầu trải qua một lần nữa, cho nên mới bùng ra thảm án đẫm máu như vậy.

Nếu như suy nghĩ tỉ mỉ, vậy quả thực là tàn khốc đáng sợ, có không ít sinh linh vô tội bị liên lụy, bị người ta tàn nhẫn cắt đứt tiến trình tiến hóa vốn có, vận mệnh bị người chỉnh sửa.

Thậm chí Sở Phong chợt phát hiện, sự hủy diệt của Địa Cầu năm đó nhìn qua thì có vẻ là do Thiên Thần Tộc và U Minh Tộc gây ra, nhưng quá nửa là do có sinh linh sau màn âm thầm thôi động và thúc đẩy.

Suy nghĩ một hồi, Sở Phong càng thêm hiểu rõ, vốn dĩ những chuyện trước kia đều không đứng độc lập, chúng được xâu chuỗi liền với nhau, hơn nữa còn có nguyên nhân càng sâu ở đằng sau.

Hắn càng ngày càng cảm thấy sinh linh sau màn không có thiện ý gì cả, nếu không làm sao có thể bá đạo và tàn khốc như thế, quá tanh máu.

Quay đầu lại, Sở Phong cũng không đề cập gì đến bình đá, hắn cảm thấy bản thân đã bộc lộ quá nhiều thứ ở trước mặt thanh niên quân vương này, gần như lộ tẩy, không nên nhiều lời thêm nữa.

Lại nói, người này cũng chỉ là một kẻ tù tội bị giam trong địa phủ, hiện tại chỉ đi ra ngoài hóng gió một chút, tuy rằng có chút đáng thương, cũng có chút đồng tình với y, nhưng bản thân thanh niên đều đã nói, có khả năng hiện tại y không còn là chính mình nữa, ngộ nhỡ khi trở lại địa phủ lại vô tri vô giác tiết lộ ra điều gì, như vậy thì tình hình sẽ rất nghiêm trọng.

“Người nào đang diễn dịch thế cục này?”

Thanh niên quân vương tự hỏi, y rất nghiêm túc, bởi vì chân tướng sau lưng rất đáng sợ, y ngày càng cảm thấy tất cả những thứ này chỉ là một tia chân tướng sau bức màn mà thôi.

Giữa chư thiên, giữa vạn giới, giữa trời cao và địa phủ đều có đối lập vô hình, có người đang hạ cờ, lúc này muốn hoàn toàn mở ra tấm rèm che phủ, đụng đến chân tướng đáng sợ nhất, khiến cho mọi thứ đều hiển hiện ra ngoài!

Y cho rằng, đây sẽ là thời đại đáng sợ trước nay chưa từng có, thế giới này có lẽ sẽ bị thanh trừ, có lẽ sẽ khép màn, suy cho cùng cũng sẽ có một kết quả.

Điều này cũng có ý nghĩa là, lần va chạm này chắc chắn sẽ là xưa nay chưa từng có, khốc liệt đến cực điểm, vô số sóng to gió lớn thời đại đều sẽ bùng nổ ở một đời này, bạo phát!

Bình Luận (0)
Comment