Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2835 - Chương 2836: Độc Bộ Thiên Hạ (1)

Thánh Khư Chương 2836: Độc bộ thiên hạ (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Cũng có người đã lật xem sách, khiến người ta quáng mắt chính là, bên trong một chồng lớn như vậy còn chia ra thành những quyển nhỏ, còn có một số vẫn đóng gói, sau khi mở ra liền trông thấy mười mấy quyển ngăn nắp chỉnh tề xếp bên trong.

Cao một trượng, dài một trượng, rộng một trượng, cứ như vậy một chồng to bự, sách trong sách... cảnh tượng này khiến một đám tinh anh đều ngây ngốc, không thốt ra được bất cứ lời nào, đây là cố ý dằn vặt người ta đúng không?

Nếu như không phải cố ý gây khó dễ cho người khác, vậy kẻ nào có thể nghiên cứu xong đống này?

Sở Phong cũng bắt đầu lật xem, hắn thoáng nhíu mày, đây thực sự là không có đường tắt để đi, người của địa thế Thái Thượng vẫn chưa nhượng bộ, thuật hóa hỏa của phù văn quyển sách trường vực đầu tiên trong tay hắn rất cao thâm.

Chỉ có điều, sau khi hắn nghiêm túc đọc, cảm thấy cũng giống như bản thân đang uống được cam tuyền mát lạnh của tam phục thiên, khiến cả người trở nên thư thái, trường vực bên trong này quả thực được bố trí rất vi diệu.

“Ta cũng là vì tốt cho các ngươi, Thái Thượng vô tình, địa thế đối ứng với nhau cũng như vậy, bất luận các ngươi có thân phận gì, một khi tiến vào trong mảnh sơn hà này đều sẽ được đối xử bình đẳng, không có bất kỳ ngoại lệ, thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu (2), vì tự vệ, các ngươi chỉ có thể dốc lòng lĩnh ngộ được địa thế của nơi này thôi.”

(2) Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu, “Trời đất không nhân hậu, vạn vật đều là chó”: trích từ chương thứ năm của Đạo Đức Kinh do Lão Tử viết. Một số người hiểu rằng Đức Chúa Trời không nhân từ, và chỉ coi mọi vật như những vật cống hiến vô tri vô giác; tuy nhiên, trong ngữ cảnh, cách hiểu này là sai lệch. Một cách hiểu khác là Lão Tử muốn thể hiện quan điểm trời đất là công bằng. Nói theo cách cư sĩ: Trời và đất đối xử với vạn vật như nhau, không tốt cho ai, cũng không xấu cho ai. Mọi thứ đều phát triển tự nhiên. Nói cách khác, dù vạn vật có trở thành gì đi chăng nữa thì đó cũng là hành của vạn vật (kể cả may rủi), chẳng liên quan gì đến trời đất; trời đất thuận theo dòng chảy, vạn vật như gió lùa vào đêm, dòng chảy âm thầm.

Phía trước sơn lâm, âm thanh lại truyền đến từ trong chiến xa, vô cùng nghiêm túc cảnh cáo tất cả mọi người.

Mặc dù ngươi có lai lịch lớn như nào đi chăng nữa, nếu như chết ở nơi này thì cũng không thể đôi co nửa lời, tộc quần trong cấm địa này cũng không chịu trách nhiệm phụ trách, bởi vì có một vài khu vực, ngay cả bọn họ đều không dám đặt chân vào.

Vì để tránh hiểu lầm, người của tuyệt địa liền thông báo mức nghiêm trọng của vấn đề, trực tiếp nói thẳng thừng trước mặt, làm sao lựa chọn thì phải xem tùy từng người.

“Nhất là lò bát quái kia, phù văn bên trong chính là không ngừng biến hóa, qua nhiều năm như thế, mặc dù bộ tộc ta sinh sống lâu đời ở đây cũng không dám tùy tiện đi vào, bởi vì tộc nhân ta đã chết quá nhiều, vậy thì càng không cần nói đến đám người ngoài các ngươi, không nên cảm thấy bản thân là con trai trời chọn, thực ra kỳ tài của chư thiên có rất nhiều, chúng ta cũng chỉ là một phần tử trong biển chúng sinh, ai cũng không cường đại hơn ai, không nên cảm thấy bản thân chính là thiên mệnh!”

Người trên chiến xa rất lạnh lùng, một chút cũng không nhẹ nhàng uyển chuyển, trực tiếp cảnh cáo tất cả.

Mà theo tiếng nói của hắn, chiếc chiến xa cuối cùng cũng chạy ra khỏi sương mù, hỗn độn dần tan đi, lộ ra trước mắt mọi người.

Một chùm sáng bên trong chiến xa, thế nhưng càng hấp dẫn người nhìn chính là sinh vật kéo xe cùng bản thân chiếc xe!

Sai, có lẽ phải nói là sinh vật đẩy xe.

Đây vậy mà lại là một chiếc xe đẩy tay chỉ có một bánh!

Thực sự là quá quái dị, khác hoàn toàn với những gì mọi người tưởng tượng!

Địa thế Thái Thượng quá cổ xưa, năm dài tháng rộng đến nay đã thiêu chết không biết bao nhiêu thiên kiêu, bao gồm cả Đọa Lạc Tiên Vương Tộc, bao gồm cả đại tà linh, bao gồm cả mãnh nhân đến từ ngoại giới,...

Nhưng mà, ai có thể ngờ được rằng nhất tộc cư ngụ ở nơi này lại khiêm tốn như thế, người xuất hiện vậy mà chỉ ngồi trên chiếc xe đẩy tay có duy nhất một bánh xe.

Lúc trước sương mù bao phủ, khí tức khai thiên lập địa rất mãnh liệt, cho nên mọi người đều không nhìn rõ, đồng thời cũng sẽ không cho rằng người đến sẽ ngồi trên chiếc xe đơn sơ này.

Ngoài ra, sinh vật đẩy xe rất cao, cực kỳ hùng tráng, một thân áo giáp đen khiến người ta cảm thấy áp lực không thôi, sinh vật nọ là một con ngưu ma!

Chẳng qua thì bộ lông trên đầu nó cũng rất dài, hơn nữa còn là màu xanh, lúc này đang bay nhẹ trong gió, một vẻ quái dị không tên nổi lên, đôi sừng tráng kiệt thô to trên đầu cũng tản ra ánh sáng xanh lục óng ánh.

“Trâu đầu người!” Có người nhỏ giọng nói.

Ầm!

Kết quả, ngưu ma nọ không chút lưu tình phóng một quyền đến, không gian rút ngắn, cánh tay thô to kia phóng to cực đại, nắm đấm giống như một ngọn núi áp xuống, đánh bay cái người ban nãy gọi nó là trâu đầu ngươi, khiến gã nổ tung giữa không trung.

“Mặc kệ các ngươi có thân phận gì, đừng ở nơi này vênh váo đắc ý, muốn nhục nhã chúng ta? Vậy thì đi chết đi!”

Ngưu ma cả đầu xanh mượt ồm ồm lên tiếng, hai mắt tỏa ra hung quang.

Trong nháy mắt, hết thảy âm thanh đều biến mất, mọi người hoàn toàn trở lại an tĩnh.

Bởi vì địa thế Thái Thượng này quá đặc thì, khác với tất cả mọi thứ, tuyệt đối không thể so sánh với những địa thế khác.

Tương truyền nơi này đến từ ngoại giới, là hỏa quang rơi xuống từ tam thập tam trọng thiên, không thuộc về dương gian.

Mà hỏa quang ở nơi này thai nghén ra sinh vật, liên quan đến nhất tộc như vậy cũng có bí truyền, nói bọn họ chính là dị tộc thuộc về bên ngoài tam thập tam trọng thiên.

Vì lẽ đó, vẫn đúng là không có bao nhiêu người nguyện đắc tội.

Đặc biệt là, người chết chỉ là một tôi tớ, cũng không phải là thiên khiêu của nhất tộc muốn tiến vào nơi này, cho nên bọn họ đều ẩn nhẫn.

Từ nơi này cũng có thể nhìn ra, sinh linh bên trong địa thế Thái Thượng khiêm tốn thì khiêm tốn, nhưng tuyệt đối sẽ không để mặc cho người ngoài làm càn, bọn họ có khí thế rất đáng sợ.

Lúc này, mọi người mới chú ý đến chùm sáng trên chiếc xe một bánh kia, muốn nhìn rõ chủ nhân chân chính của nhất tộc trong cấm địa này.

Kết quả, ai nấy đều giật mình kinh ngạc, kia chỉ là một chùm lửa, không có hình dáng cố định, một đoàn hỏa quang đỏ rực nhảy lên, ngẫu nhiên lại bốc ra một chút ánh sáng tím vàng.

Bình Luận (0)
Comment