Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2837 - Chương 2838: Độc Bộ Thiên Hạ (3)

Thánh Khư Chương 2838: Độc bộ thiên hạ (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Sở Phong đặt quyển sách trong tay xuống, nhặt lên một khối ngọc thạch thượng cổ, giống như nhặt được báu vật, bởi vì ở bên trong có khắc rất nhiều ký hiệu trường vực có giá trị kinh người.

Bí kíp vá trời?! Trong lòng Sở Phong chấn động.

Hắn từng thấy qua cuốn tàn phổ trường vực này ở chỗ khác, tên gọi là vá trời, thực ra là thông qua hậu thiên để bố trí trường vực dưỡng người, khiến cho bản thân thoái thai hoán cốt, cũng có thể dưỡng binh, khiến bí bảo lột xác, thông linh, thông thiên!

Quyền trước mà hắn học chính là tàn phổ, chỉ là một phần rất nhỏ, hiện tại lại có bí điển hoàn chỉnh bực này, chuyện này đối với người nghiên cứu trường vực như hắn mà nói, giá trị phải nói là vô cùng kinh người.

Đây chính là báu vật trân quý!

“Tên có chữ Đức cũng không phải thứ gì tốt, đi đến nơi nào cũng gặp trúng tên chứ Đức, đúng là xúi quẩy!”

Có người ở chỗ xa thực sự không có cách nào nghiên cứu nổi, sau khi nghe thấy Sở Phong tự giới thiệu tên của mình, tương đối thẳng thừng mà buông lời ngập tràn oán khí.

Sở Phong căn bản sẽ không phản ứng đến gã, không thèm nhìn thẳng, chỉ như mê như say chìm đắm vào thế giới riêng, lĩnh ngộ diệu pháp vô song của bí điển vá trời.

Chẳng qua thì người kia cũng không tiếp tục nữa, cũng để tránh tranh cãi dẫn đến sinh linh trong cấm địa Thái Thượng này nổi giận, một chưởng giết sạch đám người ở đây.

Ầm!

Cách đó không xa nổi lên phân tranh, có người vì tranh cướp một cuốn bí điển màu vàng mà nổ ra xung đột, tại chỗ chỉ thấy máu, bởi vì hai bên đều cho rằng cuốn bí điển trường vực màu vàng kia vô cùng bất phàm, bên trong còn lưu chuyển ký hiệu của vết tích đại đạo.

Ngay cả Sở Phong, sau khi nhìn thấy cuốn bí điển kia cũng giật mình, hắn cảm thấy cuốn bí điển kia không phải vật bình thường, ban nãy hắn vậy mà lại không lập tức phát hiện ra nó đầu tiên.

Chủ yếu cũng là bởi cuốn này bị những cuốn sách khác đè bên dưới, cho nên mới không lập tức lộ ra trước mắt mọi người.

“Tranh đấu chém giết lẫn nhau, chết người hay bị thương đều do các ngươi tự phụ trách, không có quan hệ đến tộc ta.” Trong địa thế Thái Thượng truyền ra âm thanh lạnh băng, bộ tộc kia vậy mà lại bỏ mặc những điều này.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí lại trở nên khẩn trương không thôi, hai mắt rất nhiều người đều lộ ra ánh sáng lạnh lẽo.

Sở Phong sớm đã thả ra thần thức cường đại, khuấy lên chồng sách nọ, ngoại trừ khối ngọc thạch ở trong tay, hắn còn nhìn thấy một quyển thư tịch màu bạc.

Nó khiến trong lòng hắn sinh ra một loại cảm ứng vô cùng huyền diệu, cuốn thư tịch màu bạc này quả nhiên không đơn giản.

Hắn thu hồi khối ngọc thạch, nhanh chóng chuyển động cuốn thư tịch màu bạc, chỉ nháy mắt sau, trong lòng hắn chấn động không thôi, bởi vì hắn phát hiện bên trong có kẹp một tờ giấy rất đặc biệt.

Đây là... thiên thư!

Trong tất cả tuyệt học trường vực mà hắn biết, ngọn nguồn đều là từ trang giấy màu bạc mà Thánh Sư đến từ mặt trăng đã để lại, chỉ có một tờ, nhưng lại vô cùng ảo diệu cao siêu, có thể nói là thiên điển vô thượng.

Nhưng rất đáng tiếc, cho dù kỳ tự trên bề mặt rất nhiều, nhưng dù sao cũng chỉ là một tờ, ghi chép không đủ toàn diện, chỉ là tàn sách.

Hiện tại hắn lại phát hiện thêm một tờ, hơn nữa đọc lên còn không hề trở ngại, đây chính là trang tiếp theo!

Chuyện này thực sự quá bất ngờ!

Lúc này, có người bên cạnh Sở Phong lên tiếng hỏi: “Ngươi hiểu sao? Nhìn dáng vẻ giống như đường hoàng lật xem bí điển, nhưng tốc độ lại nhanh dọa người như vậy a, đừng có lãng phí tài nguyên, không hiểu thì đứng qua một bên!”

Sở Phong quay đầu lại, nhất thời nổi trận lôi đình, lại là đám người kia, chính là đám người bốn nam hai nữ cưỡi trên con giun xích kim, lúc này có một nam tử đi tới, nhẹ nhàng mở miệng nói như vậy.

Chủ yếu là do trong đội ngũ của bọn chúng có một người trình độ trường vực rất cao, lúc này cũng đang nhìn chằm chằm tờ giấy màu bạc trong tay Sở Phong.

“Ngươi cút cho ta!” Sở Phong trực tiếp nói thẳng.

Rất nhiều người đều ghé mắt nhìn qua, ý thức được bên này lại sắp xảy ra xung đột.

Cách đó không xa, Khương Lạc Thần cũng ngoảnh đầu nhìn lại, cô không hổ là nữ thần quốc dân nổi danh khi vưa, phong tư tuyệt thế, đang cùng mấy người nghiên cứu bí điển trường vực, cùng nhau thương lượng cùng thảo luận.

“Ui, tính khí cũng thực nóng a, ban nãy suýt chút nữa đã bị phân của địa long nhấn chìm, cách xa như thế mà ta vẫn ngửi thấy mùi thối nồng nặc đấy, cũng không ngại mà đứng ở nơi này.”

Một thiếu nữ lên tiếng, trước đó không lâu ả ta cũng đứng trên mình con địa long kia cười nhạo Sở Phong.

Thiếu nữ có mái tóc xanh óng mềm mại, tóc mây bay nhẹ theo gió có chút phong tình, da dẻ trắng nõn, cằm hơi nhọn, hai mắt to tròn linh động, nhan sắc đẹp mà không tục, đương lúc thanh xuân mỹ lệ.

Thế nhưng miệng lưỡi của ả thì quả thực rất độc, lúc trước khi còn ở trên đường đã cười nhạo Sở Phong, hiện tại lại buông lời trào phúng, nói cái gì mà cách rất xa còn ngửi thấy mùi thối nồng nặc trên người hắn.

Có thể nói, loại ngôn từ này cực kỳ quá đáng, quá mức nhục nhã người khác, so với vẻ ngoài đẹp đẽ bên ngoài của ả thì những lời nói ra quá mức làm càn, cực kỳ vô lễ.

Trong lòng Sở Phong phẫn nộ, cho dù có là tượng đất thì cũng có ba phần tức giận, huống hồ lại là một người có máu thịt như hắn, càng không nói đến biệt danh kẻ buôn người năm đó của hắn, còn có Sở đại ma đầu!

Sở Phong nói thẳng: “Nhân gian trăm thái, thế gian vạn vật, cái gì cũng có, nhưng trong mắt ngươi cũng chỉ có phân và thối, không hề lọt vào những thứ khác, loại nữ nhân này có sống cũng chỉ gây ô nhiễm.”

Trong tình huống bình thường hắn sẽ không đáp lại như thế, chỉ cần chọn địa điểm thích hợp, sau đó ra tay giết chết là được, nhưng nơi này lại là địa thế Thái Thượng, quá kiêu ngạo cũng không phải chuyện tốt.

Kẻ ra mặt trước tiên sẽ chịu thua thiệt, sẽ bị người ta nhìn thấu đầu tiên, về sau không dễ dàng hành động.

“Củ tỏi không biết ngại kia! Ngươi đánh giá một nữ tử xinh đẹp thành như vậy cũng không biết xấu hổ? Đúng là khuyết thiếu tu dưỡng, lập tức biến đi, bằng không tự nhận lấy hậu quả!”

Có thể nói, người đối diện tương đối cường thế, là đồng bạn của thiếu nữ nọ, lúc này đang đứng ra phụ trách cảnh cáo cùng yêu cầu Sở Phong trực tiếp buông tờ giấy màu bạc kia ra.

Trên người gã ta mặc một bộ áo giáp tử kim, rạng rỡ sáng chói, tướng mạo không tầm thường, tóc dày xõa tung, hai mắt như điện, có thể nói là khí vũ hiên ngang, là một vị Thần Vương rất cường đại!

Bình Luận (0)
Comment