Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“May mà Thái Thượng vẫn chưa hồi sinh, chỉ bốc lên một ít lửa hỗn tạp, nếu không thì chính là đại họa giáng xuống đầu!” Ngưu đầu nhân lại nhắc nhở thêm lần nữa.
Lúc trước Sở Phong còn cảm thấy kỳ quái, tại sao thời gian dài như thế mà nơi đó cũng chỉ bốc lên khói trắng, ánh lửa chưa thấy tăm hơi, hóa ra là bị sinh linh trong cấm địa này ngăn trở.
Ngưu đầu nhân lại nói: “Thái Thượng không sống không chết mới là tốt nhất, một khi sống lại, cho dù có không trọn vẹn đi chăng nữa, khắp thiên hạ cũng có có người có khả năng ngang hàng với vật chủng này!”
Sở Phong ngạc nhiên không thôi, những tiến hóa giả khác cũng cực kỳ khiếp sợ!
Bọn họ quả thực có chút ngây dại, chẳng lẽ bên trong loại địa thế này thực sự chôn dấu một loại sinh vật gọi là Thái Thượng, hơn nữa còn không hạn chế với lửa?
Ngưu đầu nhân chuẩn bị rời khỏi, nhưng trước khi rời đi, ông ta lấy ra một viên đan dược tan chảy óng ánh, sau đó luyện hóa tiến vào trong đầu của Kỳ Phong, khiến cho cơ thể hắn ta chẫm rãi mọc lại.
Sở Phong rất muốn nói, ngươi cũng cho ta một viên đi!
Cấm địa Thái Thượng này cũng quá giàu có, đại dược cũng có thể tiện tay ném cho người, linh hồn Kỳ Phong đều bị trọng thương, nhưng hiện tại cũng dần dần khôi phục.
Trong lúc nhất thời, hiện trường an tĩnh, sơn lĩnh Thái Thượng ở chỗ xa cũng dần tiêu tan khói mù, ánh mặt trời chiếu xuống, một mảnh nhu hòa và an bình, giống như trước đó chưa từng xảy ra một màn chém giết tanh máu.
Sở Phong không nói lời nào, đi đến trước chồng sách trường vực, lại lần nữa nghiền ngẫm đọc.
Trang giấy màu bạc được kẹp trong quyển sách nọ tất nhiên chính là trọng điểm đột phá của hắn, đây mới thực sự là bí điển vô thượng, không ngờ lại có thể phát hiện một tờ ở nơi này, cũng xem như là đại tạo hóa.
Năm đó, một tờ giấy màu bạc rơi xuống tiểu âm gian đã có thể tạo nên một Thánh Sư có bản lĩnh thông thiên triệt địa.
Mà nơi này lại có trang kế tiếp, thực sự nằm ngoài dự liệu của Sở Phong.
Hắn âm thầm đem tờ giấy màu bạc nọ thu vào trong cơ thể, giao cho đạo quả Đại Thần Vương của tiểu âm gian, dùng cấp độ Đại Thần Vương để nghiền ngẫm.
Đồng thời cũng dùng đạo quả tu luyện được ở dương gian để nghiên cứu những thư tịch khác, đem một số kinh văn thâm sâu tạc vào trong cơ thể, sau đó truyền cho đạo quả tiểu âm gian, cái này giống như có hai hắn đang cùng nhau tham ngộ bí điển trường vực, tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Trên thực tế, nhiều năm qua đi như vậy, đạo quả của tiểu âm gian – cảnh giới Đại Thần Vương của Sở Phong đã sớm đi được một chặng rất xa trên con đường nghiên cứu lĩnh vực trường vực.
Hắn đến dương gian mười năm có dư, đạo quả khi còn ở tiểu âm gian, trình độ trường vực cũng thăng lên một khoảng lớn, đã đặt chân tiến vào trình độ Thần Sư một khoảng rất sâu, không ngừng tự mình tìm tòi tiến lên!
Liên tiếp mấy ngày, Sở Phong như mê như say nghiền ngẫm, trong lúc nhất thời, hắn quên mất thời gian trôi qua, bản thân giống như đang dạo chơi ở chân trời huyền bí, không ngừng thăm dò hấp thụ tri thức.
Thiên phú của Sở Phong ở lĩnh vực trường vực rất cao, đã sớm được đánh giá, vượt xa thiên phú tiến hóa của hắn, xưa nay hiếm thấy!
Trong quá khứ, hắn khuyết thiếu thư tịch trường vực có hệ thống và quy cách cao, mà hiện tại nơi này lại chất chồng thành bộ, không khác nào bổ sung vào kệ sách trống rỗng của hắn, khiến hắn như thực vật khát khô trên sa mạc gặp được cam lộ, không ngừng mạnh mẽ tiến lên hút lấy dinh dưỡng, có được sức sống bừng bừng, tỏa ra hào quang kinh người.
Đều nói tốc độ nghiên cứu trường vực không chỉ cấp mười lần tiến hóa, thời gian để nghiền ngẫm cũng rất lâu, nhưng hiện tại Sở Phong giống như mở ra một cánh cửa lớn, bên trong có kim quang rực rỡ, hắn đi vào trong một tòa cung điện thần thánh, có tác dụng nâng cao tốc độ lĩnh ngộ trường vực, khiến thực lực về trường vực của hắn ở nơi này được tăng vọt!
Sở Phong cảm thấy, một ngày ở nơi này giống như bù đắp được mấy năm quá khứ của hắn!
Chủ yếu là bởi vì cấp độ tiến hóa của hắn cao, thực lực Thần Vương thuộc về đạo quả ở tiểu âm gian vô cùng mẫn cảm với quy tắc thiên địa ở nơi này.
Đồng thời, đạo quả tiểu âm gian bế tử quan rất nhiều năm, ngủ đông không ra, bao nhiêu năm qua ngay cả đạo quả dương gian của bản thân đều bị lừa, đều không biết sâu cạn của hắn, mà hắn thì vẫn luôn nghiên cứu loại đồ vật này.
Rất nhiều nghiên cứu đều chỉ kém một tầng giấy mỏng. có thể nói chỉ cần nhẹ nhàng chọc thủng liền có thể thấu triệt.
Nhưng quá khứ hắn thiếu hụt bí kíp, không thể nào nhìn thấu thiên thư, cho nên cuối cùng cũng không thể đột phá để tiến thêm một bước.
Mà ngày hôm nay, hết thảy đều được thay đổi, toàn bộ đã không còn giống trước.
Sở Phong tham lam mở đọc, hận không thể tiêu hóa hấp thụ hết sạch những bí điển trường vực trước mắt, đưa hết thảy tiến vào đáy lòng, trong nháy mắt trở thành cường giả trường vực tối cường.
Liên tiếp mấy ngày, Sở Phong hoàn toàn quên đi những thứ khác, chỉ chuyên tâm nghiên cứu, lật đọc một lượng lớn bí điển, ngoài cơ thể hắn cũng được một loại ký hiệu trường vực bao quanh.
Đồng thời, tất cả mọi người đều nghe được bên trong cơ thể hắn truyền ra âm thanh tụng kinh, đây chính là trạng thái “nhập đạo”, một loại lĩnh vực, một loại cảnh giới ngộ đạo hoàn toàn mới.
Khi rơi vào hoàn cảnh ấy, thời gian giống như sẽ ngừng lại vì người ấy, khiến cho một số người cảm thấy bản thân giống như trở lại mấy chục năm trước, đắm chìm trong tầng thâm sâu nhất của cảnh giới ngộ đạo.
Người của Phật Tộc chấn động không thôi, tộc của bọn họ có một bí pháp tên là Thể Hồ Quán Đình, một đêm bí truyền liền có được công sức của trăm năm khổ tu, nhưng một đời của một đệ tử may ra cũng chỉ có sử dụng một đến hai lần đại cơ duyên ấy mà thôi.
Mà hiện tại, bọn họ lại nhìn thấy Chu Chính Đức, một đệ tử không thuộc về Phật Tộc đang nghiên cứu lĩnh vực trường vực, vậy mà tự mình có thể rơi vào cảnh giới ngộ đạo như vậy, quả thật khiến cho bọn họ kinh thán không ngớt.
Mà người của Đạo Tộc cũng kinh ngạc không kém, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên, nhân tài kiệt xuất trong tộc bọn họ cũng có bí pháp và cơ duyên đặc thù như vậy, có thể thực hiện một đêm ngộ đạo, truyền thuyết cường đại nhất chính là như thế này: Trong động bảy ngày mà trên đời đã qua ngàn năm!
Tất nhiên, ngàn năm trên đời kia thực ra là chỉ bản thân người rơi vào cảnh giới ngộ đạo có thể thu hoạch được kết quả tu luyện ngàn năm, chứ không phải thế giới hiện thực đã trôi qua ngàn năm.