Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2859 - Chương 2860: Thủy Tổ (1)

Thánh Khư Chương 2860: Thủy tổ (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Kỷ nguyên này, tộc ta có thể phục hưng có thể tái hiện thế gian đều là bởi khai thiên lục lão, là các ngài ấy đã bổ ra bức tường bất hủ của A Đà cổ tự, đánh xuyên qua phong ấn bất diệt, để thế hệ sau chúng ta niết bàn trùng sinh, khiến sinh mệnh của Phật Tộc lại có thể một lần nữa tái hiện trong thiên địa bừng bừng sinh cơ này.”

Có người của Phật Tộc khẽ nói, vô cùng kính ngưỡng, lúc này đang dập đầu, cung kính quỳ xuống trước bộ khô lâu lão tăng nọ, không ngừng cúng bái.

Mọi người đều kinh ngạc không thôi, bọn họ nghe thấy cái gì?

Chỉ có điều, người của Đạo Tộc cùng Hằng Tộc vừa nghe đã hiểu rõ, bọn họ có thể hiểu được chân ý bên trong những lời kia!

Bởi vì tộc của bọn họ cũng tồn tại từ xa xưa như vậy, dĩ nhiên cũng khắc cốt ghi tâm một vài bí sử, cho nên cũng đoán được thân phận của lão tăng kia.

“Một trong lục đại thủy tổ xa xưa nhất của Phật Tộc!” Người của Hằng Tộc lẩm bẩm.

“Không ngờ ở kỷ nguyên này, một trong những lão phật tối cường đại của Phật Tộc lại xuất hiện ở nơi này!” Người của Dị Hoang Kim Thân Đạo Tộc cũng xao động không thôi, vô cùng kinh ngạc.

Những lời này để lộ ra quá nhiều tin tức, những người còn lại rốt cuộc cũng hiểu ra đang xảy ra chuyện gì.

Bọn họ đây là... gặp phải sinh linh cứu cực đúng không?

Một trong khai thiên lục lão, một trong bá chủ tối cường và cổ xưa nhất của Phật Tộc, vậy mà lại tọa trấn ở địa thế thâm sâu như này?!

Nếu không có lục lão kia, e là Phật Tộc vẫn còn ở sau bức tường bất hủ, không có khả năng thoát khỏi A Đà cổ tự, nếu thật là như thế thì kỷ nguyên này nào có thứ gọi là Phật Tộc!

Chuyện này phá vỡ nhận thức của rất nhiều người, mảnh tuyệt địa này làm thế nào lại có liên hệ với Phật Tộc rồi?

Phương xa, ngưu đầu nhân cả đầu tóc xanh lại lần nữa xuất hiện, ông ta cũng tự nói với chính mình: “Thật kỳ quái, ngày hôm rốt cuộc đã nay xảy ra chuyện gì, tại sao các loại yêu ma quỷ quái đều tái thức tỉnh tái hiện, mà yêu tăng kia vẫn còn sống?!”

Sau đó, ông ta lay động cặp sừng khổng lồ, trực tiếp biến mất, không dám lưu lại ở nơi này quá lâu.

Người của Phật Tộc quá thành kính, gần như là mỗi bước đều dập đầu một lần, ngay cả đám người phân tách khỏi tộc này – Dị Hoang Đại Lôi Âm Phật Tộc cũng làm y như vậy!

“Tham kiến tổ sư!”

Một vài người hô lên, trong mắt ẩn chứa lệ nóng, vô cùng kích động, trong lòng ngập tràn vui sướng, không ngờ lại có thể gặp lại cường giả tuyệt đỉnh đã biến mất hơn nửa kỷ nguyên của tộc mình.

Những người khác vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, lão tăng này mạnh nhường nào chứ? Ít nhất cũng Đại Vũ đi!

Nhưng lời hô hoán của Phật Tộc lại không hề được đáp lại, mặc cho bọn họ giống như triều thánh mà tiến về phía trước, từng bước từng bước tiến đến phụ cận của bộ khô lâu nọ, thế nhưng thứ này vẫn bất động như núi, vững như hóa thạch.

Đồng thời vào lúc này, trong đại dương màu đỏ kia cũng nổi lên từng trận sóng biển, có sấm sét xẹt qua chiếu rọi cả vùng nơi này, tiếng sấm rền đinh tai nhức óc, ngoài ra còn có từng trận hương thơm dị thường truyền đến.

Lão tăng đang tụng chân kinh, cả cơ thể đều có sóng âm dao động, nhưng miệng lại chưa từng hé ra.

Răng rắc!

Sấm chớp giao nhau vắt ngang qua bầu trời.

Trong đại dương màu đỏ hiện lên vầng hào quang chói mắt, ở chỗ xa trong đại dương có một gốc thực vật kỳ dị xuất hiện, nó đang kết ra lôi hoa, sắp sửa nở rộ.

“A, kỳ hoa, có thể là phấn hoa mà chúng ta không thể tưởng tượng nổi!” Có người kinh hãi kêu lớn.

Ba!

Trong đại dương, bên trong vầng hào quang chói mắt nọ là một đóa hoa lôi màu vàng, vô cùng thần thành, lúc này đang bắt đầu nở từng chút một, một mảnh cánh hoa dần rộ lên, sương mù lập tức tràn ngập.

Hà!

Mãi đến lúc này, lão tăng kia mới cử động, cái miệng khô quắt mở ra cắn nuốt tinh khí thiên địa, tầng phấn hoa được hoa lôi nọ tỏa ra trong đại dương đỏ rực đang dùng tốc độ chóng mặt bay về phía lão tăng, bị bộ khô lâu này hấp thụ.

Cũng trong lúc đó, biển lớn cộng hưởng, đóa hoa lôi kia cũng như vậy, nó tản ra âm thanh đại đạo, khiến cả mảnh địa thế đều phải chấn động.

Tất cả mọi người không khỏi hít ngược một ngụm khí lạnh. Lão tăng này chờ ở đây bao nhiêu năm tháng chính là vì muốn hấp thụ phấn hoa trong đóa hoa lôi kia? Đây rốt cuộc là đẳng cấp gì a?

Một đám người đều run rẩy, trong lòng loạn cào cào.

Trong suy đoán của mọi người, lão tăng kia ít nhất cũng là lão quái vật tuyệt đỉnh cấp Đại Vũ, thứ khiến lão tăng ngồi ở đây thủ hộ tuyệt đối không phải là thứ mà bọn họ có thể tưởng tượng.

Chằng qua, có một vài người vẫn nhìn ra điểm dị thường, bộ khô lâu này không phải chân nhân, sau khi nó hấp thụ phấn hoa kia liền dần dần lộ ra nguyên hình.

Lại có không ít người mở ra thiên nhãn, bọn họ cẩn thân tra xét rõ ràng, muốn nhìn mọi thứ càng chân thật hơn.

Đây chẳng qua chỉ là hư thể do năng lượng hóa thành, trên thực tế chỉ có một cái móng tay ở đó, nó không phải là một trong những khai thiên lục não hoàn chỉnh năm đó nữa, mà chỉ mà một phần cơ thể không trọn vẹn.

Sau khi người của Phật Tộc nhìn ra chân tướng liền bất chợt khóc lớn, tiếng kêu rên vang vọng khắp bờ biển dung nham.

Những người khác thì lại âm thầm thở ra một hơi, luôn cảm thấy lão yêu quái như vậy không nên tồn tại trên đời mới đúng, như vậy hợp lý hơn một chút.

Nếu không, loại quái vật đang thủ hộ đóa hoa lôi nọ một khi xuất thế sẽ biến thành sự tình khủng bố nhường nào? Không dám tưởng tượng đóa hoa kia sẽ có cấp bậc gì.

“Đại Năng!” Lúc này, một vị chuẩn Thiên Tôn lên tiếng, cuối cùng cũng xác định được thực lực của lão tăng nọ.

Tuy rằng không phải sinh linh cấp Đại Vũ, nhưng mọi người vẫn cực kỳ chấn động.

Bởi vì lão tăng trước mặt chỉ là một cái móng tay mà khai thiên lục lão để lại, hơn nữa cũng chỉ tăng thêm một phần năng lượng cho nó, vậy mà đã đạt đến lực lượng cường đại như Đại Năng?

Điều này khiến mọi người rùng mình, sáu vị thủy tổ của Phật Tộc thực đáng sợ, khiến người ta không rét mà run.

Nếu như còn sống hoàn hảo không bị thương tổn, không biết những vị kia sẽ cường đại đến nhường nào?

Dưới sự kêu gọi của đám người Phật Tộc, trong quá trình bọn họ cùng nhau tụng kinh, linh thức của lão tăng nọ vậy mà không quá trì độn, dần dần khôi phục lại một chút.

Hơn nữa nó còn bắt đầu lên tiếng, nói: “Mệnh ta đã vong, khổ sở chờ đợi đại không chi hỏa, đáng tiếc niết bàn trọng sinh trong vô vọng...”

Bình Luận (0)
Comment