Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Y nói ở nơi này chờ đợi đại không chi hỏa?!
Mọi người lông tóc dựng đứng, trong địa thế Thái Thượng còn có thứ đồ này?
Sở Phong cũng chấn động không thôi, hắn lập tức nhớ đến đoạn thoại kia: mai táng giữa tứ cực phù thổ, phạt hai bó củi âm dương, dẫn ra đại không chi hỏa...
Mà lão tăng kia lại nói bản thân ở nơi này để chờ đại không chi hỏa, muốn mượn lực của nó để niết bàn trùng sinh?
Cuối cùng, người của Phật Tộc không lập tức rời khỏi mà quyết định ở lại, muốn mật đàm với lão tăng kia!
Thần thức lão tăng tuy rằng trì độn, không phải rất tỉnh táo, nhưng vẫn tỏa ra một vầng quật quang như cũ, ánh sáng bao trùm cả bờ biển, khiến nơi đó hóa thành một chốn cực lạc, không ai có thể quấy nhiễu.
Những người còn lại đều nâng chân, không thể ở lại nơi này quá lâu.
Sở Phong ở bên bờ biển suy tư một phen, cuối cùng liền bày ra một trường vực kinh người, mà ngay sau đó, giữa thiên địa giống như có sấm sét nổ vang, xé rách bầu trời mờ mịt.
Một cây cầu lập tức xuất hiện, nó được dựng thành từ những cọc gỗ khô héo, tự động nối dài đến mờ bên kia, vượt qua trên biển rộng, thông thẳng về phía bỉ ngạn không tên nào đó.
“Đây là tình huống gì?!” Những người khác đều ngẩn ra.
Xung quanh cầu gỗ là sương đen cuồn cuộn, mà phía dưới lại chính là biển dung nham vô tận.
“Địa thế của vùng non sông này quá quỷ dị, cũng vô cùng đáng sợ, tâm linh của chúng ta đều bị che mắt, đặt chân lên đi mới có thể nhìn thấy chân tướng.” Sở Phong lên tiếng, lập tức động thân.
Khi hắn đạp chân lên cây cầu, những người khác cũng lập tức nối gót đuổi sát theo sau.
Sau đó không lâu, tất cả mọi người đều sửng sốt, trong một thoáng quay đầu nhìn lại, nhưng bọn họ nhìn thấy cái gì?
Biển dung nham trước đó ở đâu? Trước mắt bọn họ chẳng qua chỉ là một mảnh chất lỏng màu đỏ được tích tụ giữa hai khe núi, nào phải đại dương mênh mông, cùng lắm cũng chỉ tính là một cái hồ dung nham nho nhỏ.
Bọn họ cứ như thế liền vượt qua bờ bên kia!
Chiếc cầu bắc qua hai ngọn núi, bọn họ trực tiếp men theo mà vượt qua!
“Ngay cả thiên nhãn cũng bị che đậy?!” Có người than thở.
“Cũng chưa chắc là che đậy, ban nãy đứng bên bờ dung nham, nơi đó chính là biển, một hạt cát cũng tự trở thành thế giới một phương, càng không nói đến phật hải ban nãy.” Sở Phong nói.
Mọi người kinh dị, đồng thời cũng không thể không gật đầu, ban nãy chỗ kia xác thực có điểm quái lạ, giống như đại dương chân thật diễn dịch ra thiên địa một phương.
“Đến rồi!” Rất nhiều người kích động chỉ tay về phía trước, bọn họ nhìn thấy vùng đất chung cực, tiên vụ lượn lờ tràn đầy sức sống, ánh lửa lập lòe lay động, hỏa kỳ lân ẩn náu, chu tước phiêu động, đây đều là chân thật sao? Không, vẫn nên nói là dị tượng!
Chỉ có điều, bọn họ có thể xác định, nơi này có các loại phù hiệu đại đạo đan xen.
“Có phải tất cả mọi người chúng ta đều qua ải rồi?” Có người cực kỳ vui sướng.
Sở Phong không lên tiếng, chỉ đang quan sát xung quanh.
“Ừm, nơi kia là... Bất Tử Sơn mà Đạo Tộc ta khổ sở tìm kiếm, trên núi có khả năng có Cửu Chuyển Kim Thân Hoa!” Người của Dị Hoang Kim Thân ĐẠo Tộc vô cùng kích động, có người sửng sốt kêu lên.
Nhất mạch này của bọn họ, năm đó chính là tách ra từ Đạo Tộc, cũng là vì cổ tổ bất ngờ ăn phải Cửu Chuyển Kim Thân Hoa, đột nhiên vượt qua bản thân, đạt được sức mạnh cực hạn, cho nên lựa chọn rời tộc mà đi.
Cửu Chuyển Kim Thân Hoa là thực vật cấp Đại Vũ, thế gian khó tìm, dị quả cùng phấn hoa cấp bậc này, cho dù ở dương gian bao nhiêu đời cũng khó trồng được một cây!
Chỉ có điều, Dị Hoang Kim Thân Đạo Tộc xác định, bên trong Bất Tử Sơn này còn có một cây đang niết bàn!
“Các vị, hẹn gặp lại, chúng ta đi trước một bước!” Người của Dị Hoang Kim Thân Đạo Tộc rời đi, mượn bảo vật chí cường trong tộc, nhanh chóng đi về phía ngọn núi được gọi là Bất Tử Sơn.
“A, tổ khí lại có phản ứng! Các vị, xin thứ cho chúng ta không phụng bồi!” Thịnh Ngọc Tiên của hải ngoại Tà Linh Đảo cũng lên tiếng, dẫn dắt tộc mình cùng Khương Lạc Thần mau chóng hướng về một nơi mà đi.
Các nàng lấy ra tổ khí, vượt qua hư không!
Tiến hóa giả của các tộc đều tiến vào nơi sâu nhất trong địa thế Thái Thượng, một phần là muốn rèn luyện bản thân, một phần còn có mục đích khác.
“Ha ha, chúng ta cũng đến rồi.” Người của Nguyên Tộc cười lớn, bọn chúng vậy mà lại có biện pháp tiến vào mảnh khu vực đặc thù này, rõ ràng trên người có bảo vật khó lường nào đó!
Sở Phong rất bình tĩnh, trên mặt không chút biểu tình, hắn biết đại sát chi địa chân chính sắp thức tỉnh, địa thế Thái Thượng nào có thể dễ dàng để các tộc ngoại lai làm loạn!
Nhưng Sở Phong không hề sợ hãi, hắn muốn lấy được tạo hóa của chính mình!
“Thứ lọt vào mắt chưa chắc đã là thật, mà thứ biến mất chưa chắc đã không có khả năng trường tồn!”
Sở Phong có hảo cảm với người của hải ngoại Thiên Tiên Đảo, do đó hắn âm thầm truyền âm nhắc nhở, bởi vì địa phương này quá tà tính, cũng quá mức đáng sợ, hơi bất cẩn một chút liền rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục.
Thịnh Ngọc Tiên quay đầu nhìn lại, bạch y vốn trắng tinh không tì vết, cả người thanh lệ như trích tiên, nhưng thời khắc này nụ cười trên mặt lại hiện rõ vẻ phong tình vạn chủng, không khỏi khiến người ta động lòng.
“Đa tạ!” Nàng ta gật đầu, khóe miệng cong cong, dáng vẻ vô cùng tự tin, mang theo tộc nhân nhanh chóng tiến về phía trước.
Khương Lạc Thần cũng ngoảnh đầu nhìn lại, hơi kinh ngạc nhìn Sở Phong một cái, cảm giác của cô dành cho thiếu niên này có chút khác so với mọi người, luôn cảm thấy hai người giống như đã từng nhận thức, có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc.
Trải qua lần nguy hiểm lúc trước, sau khi nhìn thấy một màn trấn động - góc tay áo của nữ đế trấn áp một trăm lẻ tám vị thủy thần thì Thiên Tiên Tộc đã làm xong công tác chuẩn bị. Lần này Thịnh Tiên Ngọc mở ra một bình ngọc đặc biệt nào đó, bên trong có một giọt huyết dịch cực kỳ thần bí, tỏa ra hương thơm thoang thoảng.
Mà giọt huyết dịch kia thật sự quá đặc thù, giống như chúng hoa nở rộ, giống như âm thanh chùa cổ vang vọng từ phương xa, tựa như sa mạc trống trải khô héo được truyền cho một tia sinh cơ, cũng tựa như dòng chảy thời gian, ngưng tụ mà đọng lại ở nơi đó... vừa thần thánh vừa rực rỡ, lúc này được Thịnh Ngọc Tiên mở ra, cả thế gian tựa hồ đều chấn động, khắp nơi phải quỳ bái!
Mà thứ kia chỉ là một giọt máu?!
Sau khi mọi người trông thấy một màn chấn động nhân tâm này, trước mắt giống như nhìn thấy được một thời đại, một thịnh thế, một đoạn lịch sử huy hoàng mà phồn hoa.