Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Người đó là ai?
Rất nhiều người không tự chủ được mà quỳ rạp trên nền đất, không thể thừa nhận, cũng không thể kháng cự, cơ thể giống như phản bội lại linh hồn chính mình, bọn họ quỳ xuống trước giọt máu kia mà dập đầu cung kính, sau đó cả thần hồn cũng quy phục, từ đáy lòng dần dâng lên niềm cung kính.
Người của Thiên Tiên Tộc cũng như vậy, bọn họ giống như đang tế trời, lại giống như đang cúng bái linh hồn của một vị tổ tiên, toàn bộ đều thành kính cầu xin thần phật phù hộ, yên lặng khấu đầu, triều thánh mà tiến về phía trước.
Trong quá trình này, Thịnh Ngọc Tiên đã đem giọt máu đặc biệt kia vẩy lên tổ khí, khiến khối đồng nọ càng trở nên óng ánh, giống như được khôi phục lại, có hô hấp của chính mình.
Không sai, khối đồng kia giống như có sự sống, nó đang hô hấp giống như một cá thể hoàn toàn mới, mở ra toàn bộ lỗ chân lông bằng đồng, cộng hưởng với thiên địa này.
Trong lúc nhất thời, sấm vang chớp giật xẹt qua hư không, tia lửa điện sáng rực đan xen trên bầu trời, ngày càng rực rỡ, tựa như bản thân nó đang tiến hành thay đổi nhảy vọt của sinh mệnh.
Sấm chớp tỏa ra hào quang mông lung, đem hết thảy người của hải ngoại Thiên Tiên Đảo bao phủ vào trong, giống như tự mình hình thành một tiên quốc, một phật thổ, một đạo giới, ngũ thải lấp lánh, không nói rõ được là rực rỡ hay quái lạ.
Đây rốt cuộc là máu của người nào?
Lẽ nào là huyết dịch thuộc về nữ đế bạch y kia?!
Trong lúc nhất thời, rất nhiều người phía sau đều cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cả người không khỏi run bần bật, đồng thời cũng có rất nhiều người phát hiện bản thân đã quỳ trên mặt đất tự lúc nào, mãi đến khi trông thấy đám người Thịnh Ngọc Tiên đi xa, bọn họ mới gian nan thoát khỏi trói buộc, chật vật đứng dậy từ mặt đất.
“Không có khả năng, sự tồn tại kia sẽ không lưu lại huyết dịch, bởi vì chỉ cần người còn sống, một cái chớp mắt cũng có thể sinh ra cảm ứng, cho dù ở cách xa hàng tỷ dặm thiên địa, không thuộc về nền văn minh của nhánh này thì cũng có thể trở lại!” Thời khắc này có người lên tiếng, ngay cả người của Đạo Tộc nghe xong cũng không khỏi kinh hãi.
Nhưng mà, khi những lời này vừa mới thốt ra, trong hư không liền hiện lên một mảnh ánh sáng hừng hực giống như một cái chung đỉnh lôi đình, không ngừng ầm ầm nổ tung.
Đó chính là quy tắc, đó chính là trật tự, loại phù văn đại đạo vô thượng kia không ngừng lan tràn ở nơi này, khiến tất cả mọi người hoảng hốt không thôi, huyết dịch toàn thân giống như đang sôi trào, thân thể suýt chút nữa đã nổ tung.
“Kia là cái gì?!” Nguyên Tộc và mấy cường tộc khác đều âm thầm run sợ, ngay cả linh hồn cũng phát lạnh, đây là... lời đáp lại sao? Những lời của người kia đã chạm tới cấm kỵ của vô số thời đại cách xa nhau trong cõi u minh?
Rất nhiều người đều bị dọa đến nỗi không dám nói nhiều thêm nửa lời.
Cũng trong lúc đó, người của hải ngoại Thiên Tiên Đảo gần như sắp biến mất trong sơn địa lại phát ra tiếng kinh hô, tổ khí nọ phát quang, màu sắc tỏa ra vô cùng rực rỡ, huyết quang bên trong khối đồng tản ra ánh sáng, lộ ra sinh cơ vô tận.
Mà đồng thời, một chuỗi hình ảnh đứt đoạn nào đó cũng hiện lên, tái hiện ra một góc của thịnh thế vàng son.
Có một nữ tử bạch y đi qua ngàn vũ trụ vạn tinh hải, bước qua vô số thổ địa vỡ vụn, nàng ta đang thu thập khí tức của một sinh linh, đang ngưng tụ một giọt máu của người đó.
Mà máu kia vô cùng đặc thù, giữa mông lung mang theo ánh sáng thần thánh, từ cổ đại ngưng tụ mà đến, từ quá khứ tiêu thất một lần nữa tái hiện, từ trong phế địa khô nứt mà lưu chuyển ra ngoài!
Thế nhưng, dựa vào sức mạnh vô biên của nữ tử, đánh đến tận thời không, tiêu hao năm tháng, không ngừng tích lũy năng lượng chí cao, nàng ấy cũng chỉ tái tạo ra một giọt huyết dịch đặc thù tỏa ra hơi thở sinh mệnh.
Mà thứ ấy không phải phật huyết, không phải tiên huyết, cũng không phải yêu huyết, có lẽ không phải thật sự là cường chí vô biên.
Nhưng quan trọng hơn cả chính là, trong giọt máu kia có ngưng tụ một tia ký thác của nữ tử bạch y, cho nên mới có thể trở nên khủng bố vô biên như vậy, gây chấn động thế gian.
Giọt máu kia dần dần ngưng tụ, cộng hưởng giao hòa với đồng xanh, sắp hóa hình ra một gương mặt, trong lúc nhất thời, chỗ đó liền trở nên mơ hồ kỳ ảo, không thể nhìn rõ ràng.
Đừng nói đến người khác, ngay cả Sở Phong cũng ngạc nhiên không thôi, hắn đã dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh để dò xét, muốn thấy rõ thiên cơ, nhưng cuối cùng lại thất bại.
Mà thứ có thể đả bại Hỏa Nhãn Kim Tinh cực kỳ hiếm gặp, nếu không phải là sinh linh cứu cực tối cường thì không thể có khả năng làm Hỏa Nhãn Kim Tinh thất bại, bản lĩnh của nữ tử bạch y tất nhiên có thể làm được đến mức đó.
Dựa vào một loại cảm giác, dựa vào một loại bản năng, Sở Phong vẫn cảm thấy vẫn cảm thấy gương mặt mơ hồ chưa từng hiển hóa kia có chút quái lạ, dường như từng quen biết!
Giờ này khắc này, tất cả mọi người ý thức được một loại tâm tình nào đó của nữ tử áo trắng, có cộng hưởng.
Không vì Phật, không vì tiên, không vì yêu, không vì ma, chỉ vì một chút quyến luyến trên cõi Hồng Trần, nàng đã từng không ngừng tìm kiếm, dù cho là sinh vật chí cao vô thượng thì cũng có khúc mắc, cũng có lúc cảm thấy vô lực, cũng muốn đi nghịch thiên, nhưng chung quy lại là thất bại.
Mà lúc này, Sở Phong ý thức được khối đồng xanh cùng huyết dịch quá kỳ quái, ký thác một tia chấp niệm, người của Thiên Tiên Tộc có lẽ thật sự có thể dựa vào cái này để chống đỡ an toàn bên trong địa thế Thái Thượng.
Ngay cả hắn đều không nhịn được muốn đi qua tìm hiểu nữ tử áo trắng, nhìn một chút nàng ta tột cùng muốn đi nơi nào.
Nhưng là, hiện tại đã đi đến địa chỗ đích cuối cùng, hắn cũng muốn tiến vào bên trong lò Thái Thượng, như vậy mới bõ công!
"Trước tiên phải rèn luyện chân ngã, nâng cao thực lực của chính mình mới là điều quan trọng nhất, sau này sẽ tụ họp với Thiên Tiên Tộc sau!" Sở Phong cảm thấy, nếu như đối phương có nắm giữ một món tổ khí cùng huyết dịch đặc biệt, quá nửa sẽ không thể một bước liền đạt thành mục đích.
Đối với hắn mà nói, thời gian có chút eo hẹp vội vã, tuy rằng hắn rất tự tin khi ở mảnh địa thế này, nhưng nếu Thiên Tiên Tộc có thể lấy ra loại đồ vật thần bí như thế, nói không chắc đám Nguyên Tộc cũng có hậu chiêu, sẽ đột nhiên tế xuất ở chỗ này, từ đó đoạt đến tạo hóa.
Vì lẽ đó, hắn càng không dám khinh thường, trước hết phải đạt được mục đích của bản thân rồi hãy nói.