Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 286 - Chương 285: Cuộc Hẹn Của Nữ Thần (1)

Thánh Khư Chương 285: Cuộc hẹn của nữ thần (1)

Việc một số vị thần ở phía Tây đi ra từ trong đát quả thực đã hấp dẫn Sở Phong. Từ lâu, hắn đã vô cùng tò mò đối với Vườn thánh dược có lịch sự hình thành xa xưa này!

"Đúng rồi, Triệu Vũ sao rồi?" Sở Phong hỏi, sớm đã biết người này có vấn đề, sở dĩ hắn bị Chuẩn Vương của tộc Khổng Tước chặn giết một cách chính xác như vậy là bởi vì gã ta mật báo tin tức chuyến bay của hắn.

Ngay cả dị quả mà Lục Thông đưa cho Sở Phong gã ta cũng muốn cướp lấy, tên này lòng dạ hiểm độc, từng muốn mượn sức của tộc Khổng Tước và nhất mạch núi Bàn diệt trừ Sở Phong.

"Ép sạch giá trị còn dư, dùng hết giá trị còn lại." Lục Thông trả lời, ánh mắt híp lại nở nụ cười.

Kết cục của Triệu Vũ đã được định trước, sau khi dùng hết giá trị còn lại thì gã ta sẽ bị Lục Thông xử tử.

Sở Phong trở về phòng đá kín, tiếp tục luyện võ công tinh thân, hắn thử "đưa" mình tới giữa không trung, cuối cùng cũng thành công, mặc dù lắc lư liên tục nhưng dù sao cũng đã có thể trôi lơ lửng.

Hắn thử tăng tốc, kết quả suýt nữa quẳng bay mình ra ngoài.

Hai ngày sau, trải qua vô số lần thí nghiệm, Sở Phong tuyệt vọng lắc đầu.

Hắn đã thử nghiệm nhiều lần, tự "đưa" mình lên đồng thời tăng tốc, kết quả là lần đầu tiên đụng vào giá binh khí, lần thứ hai lại đụng phải vách tường cứng, đau đến làm hắn nhe răng nhếch miệng.

Con đường này không ổn rồi!

Sở Phong suy nghĩ nhìn phi kiếm màu đỏ trong tay, nó có màu đỏ tươi như san hô, cứng rắn vô cùng, thế nhưng lại vô cùng nhẹ, căn bản không giống với cây kiếm làm bằng kim loại.

Cũng bởi vì điều này mà khi hắn dùng năng lượng tinh thần không chế thanh phi kiếm lớn chừng bàn tay này lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng, giống như điều khiển cánh tay của mình.

Tương đối mà nói thân thể Sở Phong quá nặng, trong lúc "chuyển" chính mình đồng thời nếu muốn tăng tốc thì năng lượng tinh thần cũng tiêu hao càng nhiều, cái mất nhiều hơn cái được, còn không nhanh bằng chạy bằng hai cái chân dưới đất.

Mặc dù không thể bay nhanh nhưng cũng có thể lơ lửng ở trong không trung một thời gian ngắn, như thế này thì hắn không sợ tai nạn trên không nữa, nếu như có gì xảy ra thì hắn có thể nhảy máy bay.

Sở Phong sửa sang lại bản thân mình, chuẩn bị đi Côn Luân gặp hai con trâu nhà mình!

Đường xá xa xôi, Lục Thông đã giúp hắn đặt trước vé máy bay, sáng sớm mai cất cánh bay về vùng đất phía Tây.

"Sở Ma Vương, tôi tới Thuận Thiên rồi này." Khương Lạc Thần liên lạc với Sở Phong.

"Không phải cô đang dưỡng thai ở nhà sao, sao lại tới nữa rồi?" Sở Phong trả lời.

Khương Lạc Thần không vui, dưỡng thai gì, "lại" cái gì, nếu như là người khác nói với cô như thế cô đã thẳng tay đưa hắn vào danh sách đen rồi.

Nhưng lần này cô tới là vì có chuyện cần nhờ, nên không đếm xỉa tới những thứ này mà dùng một vẻ xử lý công việc tiếp tục nói: "Lần trước chúng tôi đã dùng dị thổ trao đổi với anh máu của Chuẩn Vương, nên lần này chúng tôi muốn đổi với anh máu của Chân Vương!"

Hiện tại người khắp thiên hạ đều biết Sở Phong giết một con Thú Vương, đánh hạ núi Bàn, không biết đã có bao nhiêu người đang dòm ngó, thế nên Bồ Đề Cơ Nhân tự nhiên cũng muốn nghiên cứu xác của Thú Vương.

"Tôi không có nhiều thời gian, như vậy đi, tối hôm nay gặp mặt, các người lấy ra thành ý của các người để tôi xem xét, đừng lằng nhằng tốn thời gian." Sở Phong nói.

Khương Lạc Thần đen mặt, dù gì cô cũng là nữ thần quốc dân, dù không nói là có sức quyến rũ vô địch thì cũng không nên chọc người ghét như thế này chứ?"

"Sở Ma Vương, có biết nói chuyện không thế? Anh thật sự nghĩ tôi nhất định phải đến gặp anh đấy à!" Khương Lạc Thần nghiến răng, có xúc động muốn đánh cho Sở Phong một trận.

Ngày thường chỉ cần một ánh mắt của cô thì lạp tức có người chạy theo làm người hầu, vâng vâng dạ dạ, bây giờ cô chủ động tiếp xúc với một người đàn ông lại bị đối xử như vậy.

"Thả lỏng, bình tĩnh, hít sâu, cứ coi anh ta là không khí!" Khương Lạc Thần đang chỉnh lại cảm xúc của mình, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được muốn chửi thề.

Sở Phong cười gượng vài tiếng: "Tôi bận thật mà, sáng sớm ngày mai còn phải lên đường, còn một đống chuyện linh tinh cần làm nữa. Với lại mỗi lần đi với cô tôi đều trộm gà không thành còn mất nắm gạo*, cái tôi mất còn nhiều hơn cái tôi nhận được đây này."

"Ý anh là sao?!" Khương Lạc Thần cao giọng.

Lúc này cả người cô đang thoải mái ngồi dựa vào ghê, không có chút thục nữ nào, hai đôi chân dài trắng như tuyết đặt trên bàn, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng nữ thần ngày thường của cô.

"Không có ý gì, tối nay tôi mời cô đi ăn thịt dê!"

"Lưu manh, anh đi chết đi!" Khương Lạc Thần la lên, kết quả phát hiện đối phương như có dự tính trước, nói xong liền cúp máy, không nghe được câu trả lời của cô.

"Sở Ma Vương đồ vô sỉ!" Khương Lạc Thần tức giận tới muốn đập đồ, cô ngồi thằng người, thu lại đôi chân dài, suýt nữa đem mấy vật trang trí tinh xảo trên bàn đá xuống đất.

"Tớ nói này Lạc Thần, cậu mới 22 tuổi thôi đấy, chưa tới tuổi mãn kinh mà sao tính tình gần đây khó chịu quá vậy?" Hạ Thiên Ngữ cười hì hì đi vào, cười nhạo một câu.

Ngày thường bộ dáng của Khương Lạc Thần không phải như thế này, cô luôn giữ cả phong thái khôn khéo giàu kinh nghiệm, vui buồn cũng biểu lộ, gương mặt luôn mang một nụ cười quyến rũ động lòng người, nào giống như bây giờ.

Gương mặt trắng nõn của Khương Lạc Thần tràn đầy vẻ không cam lòng, nói: "Tú tài gặp binh nói sau cũng không hiểu, sao tớ lại xui xẻo quá vậy nè! Lại bị phái đi tiếp xúc với tên Sở Ma Vương này, anh ta là người thế nào cậu không biết sao, lần trước đi xem mắt với cậu thật sự là chọc tớ tức chết!"

"Đừng nói nữa!" Hạ Thiên Ngữ cắt ngang, vội vàng nói sang chuyện khác, lần xem mắt kia thật sự quá mất mặt.

"À phải Lạc Thần nè, có chút không đúng nha, Bồ Đề Cơ Nhân nhiều người như thế sau lại cứ muốn phái cậu đến tiếp xúc với tên Sở Ma Vương kia, có phải là cố ý muốn kết hợp cậu với anh ta không?" Hạ Thiên Ngữ nghi ngờ.

"Hạ Thiên Ngữ, cậu nói cái gì đó?!" Khương Lạc Thần trừng cô, đôi mắt to xinh đẹp mang theo sát khí.

"Lạc Thần cậu xem cậu ngày thường khôn khéo biết bao nhiêu, mắt cao vô cùng, đem mấy người đuổi theo cậu chơi tới xoay vòng vòng, nhưng gần đây cậu xem lại mình thử xem, cậu còn là cậu không? Ơ, tớ biết rồi nha, chẳng lẽ cậu thật sự đã động lòng phàm rồi? Hì hì...." Hạ Thiên Ngữ cười hì hì chọc ghẹo,

Khương Lạc Thần tức điên: "Hạ Thiên Ngữ, chuyện như thế này mà cậu cũng nghĩ ra được đó hả? Tớ muốn đánh tên khốn đó một trận lâu rồi, nhưng không có cơ hội, cũng chưa chắc sẽ đánh được. Nhưng mà nếu cậu dám cổ vũ tớ như thế thì đến đó tớ sẽ giúp hai người kết hợp!"

"Đánh chết tớ cũng không đi!" Hạ Thiên Ngữ hét lên.

Nhưng đến buổi chiều cô vẫn bị Khương Lạc Thần sống chết kéo theo đi đến điểm hẹn-------------- Cao ốc Kỳ Lân.

Khương Lạc Thần đã sớm đặt trước chỗ ăn cơm, nụ cười trên mặt của cô không nhiều lắm, lại bắt cô phải đặt trước, tên Sở Ma Vương đó căn bản sẽ không tính tới mấy cnuyện này.

Ngày thường là người khác đặt trước chỗ ngồi, chờ cô đến, hiện tại thì tốt rồi, đều ngược hết.

Bình Luận (0)
Comment