Hai cô gái tới trước, ngồi trong phòng uống trà chờ Sở Phong.
"Anh ta sao còn chưa tới nữa?" Hạ Thiên Ngữ có chút không vui.
"Sở Phong anh tới đâu rồi, cái gì, quên mất? Anh...." Gương mặt trắng nõn của Khương Lạc Thần đen thui, suýt nữa tức điên.
"Anh ta quên rồi?" Hạ Thiên Ngữ cũng nghẹn ngào gào lên.
"Đang chạy tới." Khương Lạc Thần nói.
Sở Phong đúng là quên thật, bởi vì hắn đang chuyên chú nghiên cứu võ công tinh thần, liên tục điều khiển đồ vật, hắn thu được một sự tiến triển đột phá, Ngự Kiếm Thuật đã vượt qua con chồn vàng già kia rồi!
Thực lực bây giờ của hắn đã tăng vọt một đoạn!
"Cứ thế này thì chuyện đi phía Tây sẽ ổn thỏa hơn nhiều." Sở Phong tự nói.
Rồi sau đó Sở Phong vội vàng ra cửa, hắn xác thực có chút ngượng ngùng, không phải hắn cố ý tới trễ mà là vì quá tập trung tinh thần để nghiên cứu Ngự Kiếm Thuật.
Chỗ ăn cơm mà Khương Lạc Thần chọn cũng rất nổi tiếng, không chỉ đồ ăn ngon mà nguyên liệu nấu ăn cũng khiến người kinh ngạc, đa phần đều là những thứ mà dị nhân đem từ núi Hồng Hoang ra.
Điều kiện ở chỗ này cũng đủ để đem đi so sánh với nhà hàng nằm trên tầng 88 ở cao ốc Thanh Vân kia, là quán trân hào hải vị nổi danh nhất Thuận Thiên.
Có thể nhận thấy Khương Lạc Thần rất có danh tiếng, cho dù khi cô tới chỗ này đã che dấu rất kỹ nhưng cũng bị một người phục vụ lắm mồm tiết lộ cho người khác biết cô tới chỗ này ăn cơm.
"Xin chào Khương nữ thần, tôi là Lưu Thác của tập đoàn Giang Phong."
Rất nhanh có một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai đi đến, lễ phép mà hỏi thăm cô đồng thời đưa lên hai tấm danh thiếp.
Hạ Thiên Ngữ kinh ngạc, cô biết tập đoàn này, người tên Lưu Thác này trẻ như vậy không ngờ lại là tổng giám đốc, thân phận đúng là không tầm thường, nhưng cũng phải, nếu không cũng không dám tự tiện đi tới.
"Xin chào tổng giám đốc Lưu, xin lỗi nhưng tôi đang đợi người." Khương Lạc Thần nói.
Nói đến thế này rồi đương nhiên cũng không thể mặt dày mà nói tiếp, Lưu Thác đứng dậy, không ở lại lâu lắm.
Nhưng là đây chỉ là mới bắt đầu, trong một thời gian ngắn thế mà có tới bốn năm nhóm người tìm đến, Khương Lạc Thần sắp không nhịn được nữa, cái tên Sở Ma Vương chết tiệt kia khi nào mới chịu tới?
Hơn nữa còn có mấy người cứ ở lì chỗ này không chịu đi, cứ dây dưa làm quen, hơn nữa thân phận của mỗi người cũng không đơn giản.
Khương Lạc Thần cảm thấy cực kỳ phiền, nhưng trên mặt cũng không lộ vẻ gì, không thể trực tiếp đuổi người đi, chỉ có thể qua loa mà nói vài câu,
Trong đó có người của nhà họ Mục thuộc Sinh Vật Thiên Thần, tên là Mục Trác, đồng dạng có bối cảnh là kẻ có tiền, gã cảm thấy mình không thua kém gì Khương Lạc Thần thế nên vẫn rất nhiệt tình.
Trên thực tế thì Mục Trác đang rất khó chịu, gã cùng Mục Thiên đi tới Thuận Thiên là muốn thấy Sở Phong bị đánh bại, kết quả hắn ta lại trở thành Vương mất.
Mục Thiên, 21 tuổi đã trở thành dị nhân, thực lực sâu không lường được, nhưng cứ chậm chạp không ra tay với Sở Phong, điều này là Mục Trác vô cùng không hài lòng.
Nhưng mà dù thế nào gã cũng không quản được, bởi vì dù sao Mục Thiên cũng là anh trai của Mục đã chết.
Mục Trác tối nay tới nơi này ăn cơm, ngẫu nhiên gặp được Khương Lạc Thần liền đi thẳng tới, nguyên nhân thứ nhất là vì dung mạo động lòng người của nữ thần quốc dân, nhưng chủ yếu là vì gã nghe được những tin đồn của Khương Lạc Thần và Sở Phong, gã muốn tạo ra chút chuyện để bôi xấu Sở Phong, để cho hắn không đạt được mỹ nhân.
Cho dù không thể cùng Khương Lạc Thần phát sinh chuyện gì nhưng nếu có thể truyền ra một ít scandal giữa gã với Khương Lạc Thần thì cũng đủ để mấy tên nhà báo viết bài, khiến Sở Phong khó chịu.
Qua chuyện này hắn sẽ khiêm tốn một chút, về Sinh Vật Thiên Thần mà trốn một thời gian, chẳng lẽ Sở Ma Vương sẽ vì một vài tin đồn ở báo lá cải mà đi tìm gã tính sổ sao?
Cho nên sau khi thấy Khương Lạc Thần, một luồng ánh sáng nóng bỏng dâng lên trong mắt Mục Trác, gã lập tức đi thẳng tới.
Đáng tiếc là Khương Lạc Thần không có chút hứng thú gì với gã.
Mục Trác không dám tiến thêm một bước, nhưng vẫn cứ đứng ở chỗ này không chịu đi, từ đó cũng tạo thành lý do để mấy người khác ở lại.
"Nhìn chỗ đó kìa, cô gái kia sao lại có thể đẹp như thế, quả thực hiếm thấy mà!"
Có mấy người đi tới đang muốn vào phòng riêng của mình, kết quả nhìn thấy đám Khương Lạc Thần và Mục Trác.
"Nhìn quen thật, đúng rồi, tôi nhớ rồi, đây không phải là cô gái mà nhân loại xưng là nữ thần quốc dân sao, không nghĩ tới người thật còn đẹp hơn."
Mấy người dừng chân đều là dị loại, hơn nữa đều là những khuôn mặt quen thuộc, là đám người Hồ Sinh, Lục Tình và Hùng Khôn.
Trong đó Hùng Khôn cả người quấn băng vải màu trắng, cả người đều có thương tích, nguyên nhân là do mấy hôm trước bị ông nội hắn ta là Hắc Hùng Vương đánh gần chết, quay lại đưa cho Đại Hắc Ngưu xem như quà tạ lỗi.
Hùng Khôn nhịn một bụng lửa giận, vốn là đi tố cáo ai ngờ lại nhận kết quả thảm như vậy, hắn giận tới mức bỏ nhà ra đi, ra khỏi vùng đất phía tây đoàn tụ với đám bạn dị loại của mình.
Hôm nay tới đây là vì bọn họ muốn đón gió tẩy trần cho hắn ta, bọn họ tự giác tránh đi tòa cao ốc Thanh Vân kia, thậm chí nhắc cũng không muốn nhắc tới, kinh nghiệm nhận được từ hai ngày trước làm bọn hắn không dám nghĩ lại.
"Đừng chọc người đàn bà này, nghe nói cô ta cùng người kia có quan hệ!" Một người trong đám dị loại nói/
"Thôi đi ba ơi, có quan hệ gì chứ, cũng chỉ là tin đồn mà thôi, thực tế là Khương Lạc Thần muốn đánh người kia một trận nhưng đánh không lại mà thôi." Một người khác nói.
"Dù sao cũng không có quan hệ gì đúng không, chuyện hai ngày trước tôi thật sự làm tôi tức chết, lần này xem tôi đây!" Hùng Khôn nói, hắn lưng hùm vai gấu, thể trạng cường tráng, dù là cả người quấn băng vải nhưng cũng rất uy vũ, trực tiếp đi qua bên kia.
Có người muốn khuyên nhưng thấy mấy người khác cũng đi theo qua cũng đành vội vàng chạy theo, ngay cả một người phụ nữ như Lục Tình cũng muốn đi coi náo nhiệt.
"Khương nữ thần, trùng hợp quá vậy, lại gặp cô ở chỗ này, tôi cực kỳ ấn tượng với vai diễn của cô trong Ngưu Ma Đại Thánh, thật sự quá hoàn mỹ!"
Hùng Khôn đi tới gần, liền lớn tiếng khen ngợi, giọng nói tràn đầy nịnh hót rất khó thấy được.
Nhưng là sau đó không nói tới mấy người dị loại đi cùng mà ngay cả chính hắn ta cũng cảm thấy có chút không đúng, tự nhiên cái gì không nói lại đi nói Ngưu Ma Đại Thánh, quả thật là bị diễn viên chính trong đó tức chết, thật xui xèo mà.
Khương Lạc Thần cũng giống thế, cô không muốn nghe tới bộ phim Ngưu Ma Đại Thánh này, diễn xuất một cách bị động, kết quả nó còn nổi, thiết chút nữa khiến người ta xác nhận cô có quan hệ gì đó với Sở Phong.
"Mấy người là ai?!" Mục Trác mất hứng, tự nhiên có mấy người không đâu lại đoạt danh tiếng của gã.
"Kẻ hèn tên Hùng Khôn, ngươi có ý kiến gì sao?" Hùng Khôn nói, đầy đầu tóc đen bù xù, hình thể to lớn, giống như một tòa tháp màu đen đứng sừng sững ở chỗ đó, từ trên cao nhìn xuống gã.