Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 288 - Chương 287: Ma Uy (1)

Thánh Khư Chương 287: Ma uy (1)

"Hóa ra ngươi là Hùng Khôn." Mục Trác nói, gã đầu tiên đã biết thân phận của bọn họ vì khí chất có chút yêu dị, sau khi nghe được lời xác nhận, trên mặt gã hiện lên ý cười, muốn nhiệt tình chào hỏi.

Kết quả nụ cười của hắn làm Hùng Khôn hiểu lầm, cho dù người này đang cười nhạo hắn ta chuyện hai ngày trước quỳ gối bị ông nội đánh.

"Bốp!" Hùng Khôn thẳng tay tát cho gã một cái, ra tay vô cùng đột ngột, trực tiếp đánh Mục Trác bay ra ngoài, đây chính là tay gấu hàng thật giá thật đấy.

"Tên mặt trắng ngươi cười cái gì?" Đánh người xong Hùng Khôn còn chất vấn.

"Ngươi........." Mục Trác nổi giận, gã vốn tới vì Khương Lạc Thần, kết quả ù ù cạc cạc bị người ta đánh cho bạt tai, quả thực làm gã vô cùng bực bội suýt nữa hét lên.

"Ngươi cái gì, không phục?!" Hùng Khôn đi tới, một chân giẫm lên ngực gã, nhìn xuống nói: "Tên mặt trăng, ngươi còn dám cười nhạo ta?"

Mục Trác rất muốn mắng người, nếu như có thể gã thật sự muốn chặt đầu tên gấu đen này, thật sự là tai bay vạ gió, khi không lại bị người đánh.

Đùng đùng đùng...........

Hùng Khôn tương đối dứt khoát, không chút dông dài, liên túc đá vài cái, không cho Mục Trác nói thêm câu nào thẳng chân đá gã ra khỏi phòng.

Miệng Mục Trác đầy máu, tức đến cả người run rung, nhưng gã không phải đối thủ với tên kia, bị đánh đến không đứng lên nổi, thật sự là tức đến nổ phồi.

Lúc này, những người khác trong phòng đều đứng nhìn.

Hồ Sinh ra mặt, hắn ta có một mái tóc dài màu vàng nhạt, ánh mắt nhỏ dài nhưng cũng có thể xem là đẹp trai, chào hỏi mấy người bên cạnh, hắn chuẩn bị ra tay, dẫu sao Hùng Khôn đúng là có chút thô lỗ.

Hồ Sinh vẫy vẫy mái tóc dài màu vàng của mình, mỉm cười nói: "Khương tiểu thư đừng cảm thấy kinh ngạc, người anh em của tôi tính tình có chút thẳng, nhưng làm người rất tốt."

Bên ngoài phòng, Mục Trác rất muốn nói: "Tốt cái đéo, rõ ràng là một tên thù dai!" Bởi vì Hùng Khôn còn đang đạp gã đây này!

Hồ Sinh mỉm cười, phong độ nhẹ nhàng, rất khách khí cũng rất lễ phép mà đưa ra lời mời: "Chúng ta đều rất ưa thích phim mà Khương tiểu thư diễn, hôm nay trùng hợp gặp được, không biết các vị đang đợi ai, nếu như không có ai không bằng chúng cùng nhau ăn, đổi một gian phòng lớn hơn?"

"Được chứ, người tôi đợi cũng không phải là người quan trọng gì, chúng ta cùng nhau đi thôi." Khương Lạc Thần mỉm cười.

Hồ Sinh lập tức lộ ra ý cười, răng nanh trắng sáng, mái tóc dài vàng nhạt sáng rực, trông hắn ta có vẻ như càng sáng rực rỡ hơn, nói: "Vậy thì không gì tốt hơn rồi."

Sau đó hắn ta nhìn về phía mấy người khác trong phòng riêng, đều là những kẻ nghe danh mà đến trước đó, cũng tự nhận bối cảnh cao không tầm thương giống như Mục Trác nên vẫn không có đi.

"Các vị, vẫn nên sớm rời đi đi, đừng nên dây dưa cô Khương nữa." Hồ Sinh nói, trong đôi mắt nhỏ dài tỏa ra ánh thần quang, hắn ta đang cảnh cáo bọn họ.

Mấy người này còn có thể nói gì? Họ đã biết đây là dị tộc, căn bản không thể trêu vào, ngay cả người của nhà họ Mục cũng bị đạp ra ngoài, bọn họ tự nhiên không dám chống đối rồi.

Ngoài cửa, Mục Trác bị Hùng Khôn đạp mạnh một trận, vừa tức vừa đau, trước mắt tối sầm lại, hắn ta đã trực tiếp bất tỉnh.

"Ôi, Khương nữ thần cô cũng ở đây sao." Đúng lúc này lại có một người bước đến, người nọ cực kỳ nhiệt tình chào hỏi Khương Lạc Thần, nhìn bộ dạng như thân quen dữ lắm.

"Chu Ỷ Thiên?!" Khương Lạc Thần nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào người đứng ngay trước mặt, đúng là muốn hận chết cái tên này, chính là anh ta quay bậy quay bạ trên núi Thái Hành Sơn, làm cho cuối cùng cô bị động diễn xuất như thế.

Chu Ỷ Thiên như không nghe thấy giọng nói run run của cô, anh ta vẫn vô cùng nhiệt tình, nói: "Khương nữ thần, trí nhớ của cô thật tốt, chúng ta chỉ gặp mặt có một lần, thế mà tôi để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô đến vậy sao, thật quá vinh hạnh."

Vinh hạnh cái đầu anh! Khương Lạc Thần rất muốn chửi tục, muốn chém cái tên trước mắt này thành tám khúc!

Chính là tên Chu Ỷ Thiên này vì tuyên truyền Ngưu Ma Đại Thánh mà thúc đẩy tung ra đủ loại tin đồn thất thiệt sau lưng, cái gì mà Kim Cương cưỡi heo, hai ba ngày đêm không thể không nói của Khương Lạc Thần và Ngưu Thần Vương.

Anh ta liên tục thả ra các loại tin tức "Mang tính nổ tung", làm cho Khương Lạc Thần trở thành nữ hoàng trên bảng hot search.

Nếu là tin tức chính diện cũng thôi bỏ qua, vấn đề là tất cả đều là tin phiến diện, mấy tấm hình cô ăn cơm với Sở Phong hay bị Sở Phong bắt lấy cánh tay cũng là Chu Ỷ Thiên tung ra cả.

Cuối cùng còn dẫn đến đủ loại tin đồn thất thiệt, nói cô đang dưỡng thai nữa chứ.

Nhìn thấy kẻ gây tội, Khương Lạc Thần có thể không kích động sao? Giọng cô run rẩy cả lên, có xúc động muốn giết quách tên này đi.

"Khương nữ thần, đây là danh thiếp của tôi." Chu Ỷ Thiên đưa tới.

Đôi mày ngài của Khương Lạc Thần dựng thẳng cả lên, cô đang phân vân có nên đập ấm trà lên đầu anh ta hay không.

Hạ Thiên Ngữ đứng bên cạnh nhìn mà không nói gì, tên đạo diễn chết tiệt này không biết nhìn sắc mặt sao, không mau chóng biến đi, còn đứng đây làm chướng tai gai mắt, kết quả, cả cô ta cũng nhận được một tấm danh thiếp luôn.

Chu Ỷ Thiên quay đầu nhìn vào đám người Hồ Sinh, Hùng Khôn. Đôi mắt anh ta lập tức sáng lên, nịnh nọt mà nói: "Các vị thật sự quá có khí chất, nhìn thế nào cũng không như hạng người tầm thường."

Lời này Hùng Khôn thích nghe, vì thế nên gật gật đầu với anh ta.

Kết quả, Chu Ỷ Thiên lần lượt phát danh thiếp cho từng người, mỗi người một tấm, anh ta cực kỳ thành thạo, sau đó cũng tự giới thiệu, nói: "Tôi tên là Chu Ỷ Thiên, là một đạo diễn, tôi cảm thấy khí thế của các vị thật quá phi phàm, nói không chừng sau này sẽ có cơ hội hợp tác."

Khương Lạc Thần tức giận quá mức, tình cảnh trước mắt lập tức khiến cô nghĩ đến hồi ở núi Thái Hành Sơn, Chu Ỷ Thiên cũng gặp ai là phát danh thiếp y như vậy, nhìn đê tiện mười phần.

"Ngưu Ma Đại Thánh là ngươi quay à?!" Hồ Sinh đột nhiên hỏi, bởi vì hắn ta đã coi qua bộ phim này, nhìn thấy ảnh chụp của Chu Ỷ Thiên, những người khác ai cũng kinh ngạc, đều lộ ra vẻ mặt cảm giác hứng thú.

"Đúng!" Chu Ỷ Thiên gật đầu, cũng nhìn vào Hồ Sinh, nói: "Qúy ngài đây, tôi cảm thấy ngài đóng hồ ly tinh chắc chắn sẽ thích hợp lắm."

Hồ Sinh nghe thế thì gương mặt trắng nõn kia lập tức đen xì đi, nụ cười cũng cứng lại

Sau đó Chu Ỷ Thiên lại nhìn về phía Hùng Khôn, anh ta rất nhiệt tình mà nói: "Huynh đài này thật cường tráng, hết sức uy vũ, tôi cảm thấy khí chất của anh rất phù hợp với vai diễn hắc hùng tinh trong kế hoạch tiếp theo của tôi đó."

Gương mặt Hùng Khôn cũng đen đi ngay, vẻ mặt bất thiện mà theo dõi anh ta.

"Các anh em xung quanh, thật thích hợp diễn mấy con yêu quái mới vừa biến hóa đó." Cái mồm thối của Chu Ỷ Thiên cứ lần lượt đắc tội từng người có mặt ở đây.

"Ngươi chán sống rồi có phải không!?" Có người làm khó dễ.

Bọn họ đều giận tái mặt mà nhìn chằm chằm Chu Ỷ Thiên.

Hồ Sinh âm trầm mở miệng, nói: "Ta rất ghét bộ phim của người và cả những kẻ trong đó nữa!"

Bình Luận (0)
Comment