Hùng Khôn gật đầu, thể trạng cường tráng thế này cho dù quấn kín băng vải cả người cũng mang đến cho người ta một cảm giác áp bách, nói: "Diễn viên kia chính quá đáng ghét, ta hận hắn!"
Hồ Sinh ra hiệu cho các dị tộc khác, bảo bọn họ trừng trị Chu Ỷ Thiên, bản thân hắn thì phất phất mái tóc dài vàng nhạt, nở nụ cười với Khương Lạc Thần, nói: "Cô Khương, chúng ta đi thôi, nếu vị khách kia của cô đến, lát nữa bảo hắn ta đi tìm chúng ta, cư nhiên bảo cô đợi lâu như vậy, thật không biết hắn ta có tư cách gì mà ra vẻ ta đây đến thế."
Đột nhiên, chỉ trong nháy mắt mà thôi, hắn cảm giác lông tơ toàn thân dựng lên hết, cứ như bị mãnh thú kinh khủng nào đó theo dõi, cả người không được tự nhiên, loại cảm giác này hình như đã từng cảm nhận được rồi.
Hồ Sinh dùng khóe mắt liếc liếc ra ngoài cửa, kết quả rợn cả da gà lên, hắn ta vừa vặn nhìn thấy Sở Phong đangg cười với mình, để lộ hàm răng trắng như tuyết, hắn ta sợ đến mức thiếu chút nữa kêu to lên.
Chỉ trong nháy mắt đó thôi, Hồ Sinh đã hiểu hết mọi chuyện, người mà Khương Lạc Thần đang chờ là Sở Phong, nghĩ thế, hắn ta suýt nữa bị hù chết khiếp.
Ánh mắt của Sở Phong dừng lại trên người hắn ta, cũng không nhìn những người khác, cho nên hắn ta mới nhạy cảm như vậy.
Những người khác đều không hay biết, nhất là Hùng Khôn, dùng ngón tay to như củ cà rốt của hắn ta mà chọt chọt lên ngực của Chu Ỷ Thiên, nói: "Tên đạo diễn chết tiệt nhà ngươi chọn diễn viên kiểu gì thế, cái vai nam chính Ngưu Ma Đại Thánh kia, ngươi chọn có đúng người không hả? Nếu là ta đi diễn còn mạnh hơn hắn ta đó, hiểu không? Ngươi xem ánh mặt của ngươi thật quá kém!"
Hắn ta càng nói càng tức, bị Sở Phong ép quỳ xuống, còn bị ông nội hắn – Hắc Hùng Vương, đánh một trận tàn nhẫn, thật sự đầy lửa giận trong bụng mà.
Hắn ta xoắn ống tay áo lên, muốn đập cho Chu Ỷ Thiên một trận, coi anh ta trở thành Sở Phong mà đánh cho no đòn, bởi vì cứ nhìn thấy đạo diễn này là nghĩ đến Sở Phong, nghĩ đến là nổi giận!
Trước đó còn có chút thiện cảm, nhưng tên đạo diễn chết tiệt này ngàn không nên vạn không nên làm cho bọn họ nghĩ đến người kia.
Lúc này Hồ Sinh thật im lặng, không nói câu nào!
Hùng Khôn nghi ngờ, hắn ta nhìn về phía Hồ Sinh, hỏi: “Tại sao anh không nói chuyện, đóng chặt miệng như vậy là có ý gì chứ? Anh như vậy giống với lần trước quá đấy, làm tôi nhớ lại chuyện không vui kia."
Hắn ta tự nhiên nghĩ tới lần trước, Hồ Sinh bị Sở Phong cảnh cáo dám nói thêm một chữ thôi là chém giết ngay, kết quả Hồ Sinh thật sự im miệng, một chữ cũng không dám phun ra.
Lúc này, Hồ Sinh nghe thấy lời của hắn thì đóng miệng càng chặt hơn.
"Tôi nói này, anh đừng như vậy được không, tôi bị anh làm cho sởn da gà rồi này, đã bị người ta chỉnh tới dựng lông rồi còn bày đặt luyện thuật bế khẩu à!" Hùng Khôn trừng mắt.
Giờ khắc này, những người khác cũng cảm nhận ra cái gì đó, có người lặng lẽ quay đầu lại, kết quả sợ tới mức hồn bay khỏi xác, suýt nữa kêu to ra, sát tinh kia lại tới nữa, đang đứng ngay phía sau bọn họ nữa chứ.
Hùng Khôn trừng Hồ Sinh, nói: "Nhìn bộ dạng này của anh xem, mới nhắc đến Sở ma vương thôi mà đã vậy rồi, chờ sau này huynh đệ chúng ta thành vương rồi, sẽ đi trừng trị hắn ta một trận!"
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều sợ hãi, bởi vì họ nhìn thấy Sở Phong, hắn đã đặt chân và trong phóng, chỉ có Hùng Khôn còn không hề hay biết.
Chu Ỷ Thiên nhìn thêy1 Sở Phong sau thì gương mặt như sắp nở hoa vậy, anh ta vội vọt tới, ban đầu quay chụp Sở Phong ở núi Thái Hành Sơn, anh ta cũng không ngờ Ngưu Ma Đại Thánh lại hot đến mức này.
"Ngươi đứng lại đó cho ta, ta cho phép ngươi đi chưa?" Hùng Khôn trừng mắt.
Những người khác thì liều mạng nháy mắt, ám chỉ hắn ta.
"Huynh đệ, lại gặp được anh rồi, tôi thật mừng quá đi!" Chu Ỷ Thiên không để ý tới hắn ta mà tiến lên nhiệt tình ôm Sở Phong một cái, thật sự quá không khách sáo, hoàn toàn là tự xem như thân quen.
"Sở. Ma vương ?!" Hùng Khôn rốt cục phát hiện chính chủ, hắn ta sợ tới mức lảo đảo, suýt nữa đã ngã xuống đất, sau đó còn bịch bịch bịch lui về phía sau, lẻn tới chỗ gần cửa.
Phanh!
Một chân của gắn ta dẫm lên trên người Mục Trác, dưới chân lập tức phát ra tiếng hét thảm, Mục Trác đau quá nên tỉnh.
Tình huống gì vậy? Mục Trác đơ mặt ra ngơ ngác, cảm thấy cả người đều đau nhứt, sau đó nhìn thấy Sở Phong đứng ở giữa sân, lại nhìn thấy một đám dị tộc đều đang sợ hãi cúi đầu đằng đó.
Cảnh tượng này làm hắn ta cảm giác mình quá mất mặt.
"Các ngươi được lắm đấy, nói xấu sau lưng ta, còn muốn đấu với ta một trận đúng không?" Sở Phong mở miệng.
"Không có, Sở vương đừng hiểu lầm, chúng tôi nào dám chứ, đều đang làm sứ giả hộ hoa, giúp ngài bảo vệ cô Khương mà thôi." Một dị tộc cười làm lành nói.
"Hắc Hùng, quần áo của ngươi thật model nhỉ, cứ như quấn băng vải cả người vậy đó." Sở Phong nhìn chằm chằm Hùng Khôn.
Hùng Khôn suýt nữa chửi má nó, nhưng lại không dám, đành nề nếp mà giải thích, nói: "Đây là ông nội tôi đánh, trách tôi lắm miệng quá, vì thế lấy cái này để nhận lỗi với Ngưu Ma Vương."
"Đương nhiên, cũng là đền tội với Sở Vương." Hùng Khôn trái lương tâm mà nói, hắn ta không dám cứng miệng nữa, lần trước đã ăn đủ đau khổ, hiện tại phải cười mà đối mặt với Sở Phong.
"Được rồi, nếu đều gặp mặt thì các ngươi cũng ngồi xuống đi, ăn chung một bữa cơm với nhau, chúng ta cũng tiện trò chuyện một chút." Sở Phong mỉm cười tiếp đón mọi người.
Chu Ỷ Thiên lập tức vui vẻ, nếu không phải Khương Lạc Thần đang nhìn anh ta chằm chằm, ánh mắt kia như muốn giết người vậy, anh ta không thể không tránh xa vị trí gần cô và Sở Phong, cuối cùng chạy đến đối diện.
Một đám dị tộc sởn cả tóc gáy, thật sự muốn không tự nhiên bao nhiêu có không tự nhiên bấy nhiêu, thật hối hận đi tới nơi này, tại sao lại gặp phải hắn kia chứ?
Phải biết là, bọn họ đặc biệt tránh xa tòa nhà Thanh Vân, đời này không bao giờ muốn đến chỗ đó nữa, bởi vì họ biết Sở Phong từng xuất hiện mấy lần ở đó, cho nên bị người ta đưa tin lên.
Ai mà ngờ được, chạy đến nơi đây mà vẫn không thể tránh thoát, thật quá trùng hợp.
Bọn người Lục Tình, Hồ Sinh, Hùng Khôn ngoài cười nhưng trong không cười, còn khó coi hơn cả khóc, họ như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, thật muốn lập tức trốn chạy, ở lại đây quá khó chịu.
Đồng thời, bọn họ đều thật u oán mà nhìn Khương Lạc Thần, đây là người cô đang đợi à? Còn nói vị khách không quan trọng mấy gì chứ, đừng có hố người khác như vậy!
"Nào nào, đều tự giới thiệu mình đi chứ." Sở Phong mở miệng, bảo những dị tộc này tự giới thiệu, bộ tộc mình nằm ở nơi nào.
Sở Phong cảm thấy rất hứng thú với Hùng Khôn, hỏi thăm tỉ mỉ một ít tình huống địa vực phía Tây của hắn ta, điều này khiến Hùng Khôn vô cùng khẩn trương, nổi lên một tầng da gà.
Cả những dị tộc khác cũng hoài nghi, có phải Sở Phong muốn đi đến tận cửa tìm Hắc Hùng Vương tính sổ hay không.