Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 290 - Chương 289: Ma Uy (3)

Thánh Khư Chương 289: Ma uy (3)

Sở Phong mỉm cười, nói: "Thả lỏng nào, chớ khẩn trương, cái này gọi là đánh nhau xong mới thành bạn bè, đều là người quen cũ ấy mà, nếu có thể bỏ thành kiến thì vẫn là bạn, nói không chừng ngày nào đó ta sẽ đến tộc các ngươi làm khách đó chứ."

Điều này làm một đám dị tộc đều ngồi không yên, lông tóc dựng đứng, Sở ma vương đến cửa thì có chuyện gì tốt? Chẳng lẽ lại muốn phá núi diệt trại à, rất hung tàn!

"Sở Vương, lúc trước giữa chúng ta có hiểu lầm, nhưng về sau không bao giờ có nữa, tôi thề kiếp này sẽ không dám thù oán gì với ngài!" Hồ Sinh là người đầu tiên tỏ thái độ.

Hùng Khôn quấn băng vải cả người thì lại kích động lên, thiếu chút nữa hai mắt đẫm lệ rưng rưng, bởi vì Sở Phong đang trọng điểm hỏi thăm tình huống của địa vực phía Tây nhà hắn ta, nếu thật sự muốn đi đánh cướp một Danh Sơn thì cũng bắt tay nhắm vào tộc bọn họ trước.

"Sở tiên sinh, Sở thần, Sở đại gia, trước kia đều là hiểu lầm! Tôi tuyệt đối không dám nói xấu sau lưng anh, mọi chuyện lấy hòa làm trọng, tuyệt đối đừng tức giận quá."

Hùng Khôn cường tráng như một tháp sắt, mà hiện tại lại mang vẻ mặt cầu xin, liều mạng tỏ thái độ, sợ Sở Phong đi diệt hang ổ nhất mạch Hắc Hùng bọn họ.

Bên cạnh, Hạ Thiên Ngữ trợn mắt há hốc mồm, vừa rồi cô ta nhìn thấy những dị tộc đó ra vẻ đến mức nào, tát một cái xuống đã quạt bay hết người của nhà họ Mục, căn bản không để bụng chút nào.

Bây giờ nhìn thấy Sở Phong, Hắc Hùng này lập tức biến thành con mèo nhỏ, dã tính mất hết, còn ép dạ cầu toàn, quả thật là sợ Sở Phong muốn chết.

Khương Lạc Thần cũng than nhẹ, tuy sớm biết lực uy hiếp của Sở ma vương đối với dị tộc cũng rất khủng bố, nhưng không ngờ lại thái quá như vậy, chỉ ngồi chung một chỗ thôi đã khiến cho những cường giả dị tộc ngang ngược này nơm nớp lo sợ, cả thở mạnh cũng không dám.

Cô rốt cuộc đã hiểu vì sao Bồ Đề Cơ Nhân bất kể giá nào cũng muốn lôi kéo Sở Phong, đây là một đại sát khí, uy thế của Sở ma vương thật đáng sợ.

"Được rồi, các ngươi đều đi đi, nhìn bộ dạng này của các ngươi muốn nuốt không trôi cơm được luôn, đúng rồi, đừng quên mang luôn cái tên ngoài cửa kia đi luôn đấy." Sở Phong nói.

Sở Phong còn nhớ rõ Mục Trác, tuy không biết hắn ta tên là gì, nhưng lần trước nhìn thấy hắn ta đứng chung một chỗ với Mục Thiên trong tiệc rượu, hẳn là người của nhà họ Mục.

"Vâng!"

Một đám người như được đại xá, họ bỏ chạy nhanh như chớp, không chịu nán lại thêm một giây nào nữa.

"Mỹ nữ Hạ, lại gặp mặt rồi, tôi cảm thấy hai người chúng ta thật quá có duyên." Sở Phong chào hỏi Hạ Thiên Ngữ.

Mặt Hạ Thiên Ngữ lập tức đỏ lên, bộ hết chuyện để nói rồi à, mỗi lần gặp mặt đều lúng túng muốn chết, Sở ma vương này còn không thấy ngại mà nhắc tới à?!

Nhất là, hồi tưởng lần đầu tiên đi xem mắt, vốn tưởng là Sở Phong miệng đầy "Nói bậy nói bạ", cuối cùng kết quả đều là sự thật, có một số việc đúng là không thể trách hắn.

Cuối cùng thì tuy cô ta cũng trở thành minh tinh, nhưng nói thế nào cũng không nổi tiếng được bằng con hắc mã dẫn đầu Ngưu Ma Đại Thánh kia.

Mỗi khi nhớ tới, cô cứ cảm thấy lúng túng muốn chết.

Về phần Khương Lạc Thần nghĩ đến chuyện ngày trước, cũng chỉ cảm thấy tranh cãi vô ích thôi, cứ cảm thấy Sở Phong này quá đáng giận, cố ý giấu diếm thân phận, làm cho mọi phán đoán của cô đều sai lầm.

"Một cân máu thịt của chuẩn vương đổi một trăm cân dị thổ, chính là con số này, tôi sẽ không giảm giá đâu."

Cuối cùng, nói tới chính sự, Sở Phong cứ luôn mồm định ra cái giá này, không có khả năng nhường bước nào cả.

Thế mà Chu Ỷ Thiên còn không biết sống chết, thấy bọn họ cứ tranh cãi kịch liệt, Khương Lạc Thần đã mặt đỏ tai hồng, kết quả rắc một tiếng chụp một tấm hình chung cho bọn họ.

"Chu Ỷ Thiên anh còn dám đăng hình của tôi lên, tôi liều mạng với anh, tìm người ném anh vào biển đút cho cá mập biến dị ăn!"

Chu Ỷ Thiên cười gượng, vội vàng giải thích, đây chỉ là chụp ảnh lưu niệm, không bao giờ dám đăng bậy bạ lên nữa.

"Một khi đã vậy, không đồng ý thì thôi bỏ đi, đây là phong thư mà cụ ông trong gia tộc bọn tôi đưa cho anh." Khương Lạc Thần đưa cho Sở Phong một phong thư màu vàng.

Điều kiện mà Sở Phong đưa ra cô không có cách nào đáp ứng, quá hà khắc, mặc dù Bồ Đề Cơ Nhân là đại tài phiệt, nhưng cũng không có biện pháp cung cấp nhiều dị thổ như vậy, trừ phi cướp được một tòa Danh Sơn, nhưng dù vậy thì ai mà chịu chứ? Còn phải để lại đề trồng dị thụ mà!

Sở Phong xé phong thơ ra, cẩn thận đọc rồi nhanh chóng lộ ra vẻ cổ quái, nói "Cụ ông nhà các cô hy vọng tôi cưới cô, ông ta giơ hai tay tán thành luôn kìa."

Mặt Khương Lạc Thần đỏ bừng lên, cạch một tiếng đứng bật dậy, cả giận: "Không có khả năng!"

Sau đó, cô xoay người rời đi, chuyện này quá đáng xấu hổ, cụ ông nghĩ cái gì trong đầu vậy chứ, không nói với cô tiếng nào mà đã làm vậy, thật khiến cô mất hết mặt mũi mà!

Phải biết là, lá thư này là chính cô tự mình đưa cho Sở Phong, mà lại có nội dung như vậy, Khương Lạc Thần muốn phát điên lên.

"Ơ hay, không tin tự cô xem đây này." Sở Phong hô gọi đằng sau, trông bộ dạng rất nhiệt tình, bảo cô tự mà xem đi.

Khương Lạc Thần hận không thể sinh ra đôi cánh, chỉ chớp mặt cô đã biến mất tăm, Hạ Thiên Ngữ hung hăng lườm vào Sở Phong một cái, sau đó đuổi theo ra ngoài.

"Thiệt hay giả?" Lúc này, Chu Ỷ Thiên lại gần xem.

"Tôi cảm giác trong thư này ám chỉ tôi như vậy, cho nên, tôi quy nạp tâm điểm ẩn chứa trong đó ra, nói cho cô ta biết." Sở Phong nói.

"Như vậy cũng được á?!" Chu Ỷ Thiên trợn mắt há hốc mồm, có chút câm nín hết chỗ nói rồi, nói "Phỏng chừng Khương nữ thần bị hù sợ quá, lên đường trốn cả đêm về gia tộc luôn!"

"Thôi đừng nói đến cô ta nữa, chúng ta uống rượu. Lần này thời gian eo hẹp lắm, tôi không rảnh quanh co giao thiệp với bọn họ, không thì cũng không thèm đếm xỉa đến!" Sở Phong nói.

Hai mắt Chu Ỷ Thiên lập tức tỏa ánh xanh, nói: "Người anh em, anh không thèm đếm xỉa cái gì hả?"

"Ăn đồ ăn của anh đi!"

Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng thì Sở Phong đã đúng giờ chạy tới sân bay, lưng đeo cung Đại Lôi Âm, mang theo hai thanh kiếm, đi lên một máy bay cỡ lớn.

Ước chừng bay gần hai ngày, trên đường còn từng thay đổi hai chiếc máy bay, lúc này Sở Phong mới chạy tới địa vực phía Tây.

"Hoàng Ngưu, tao đến khu Tây Tạng rồi!" Hắn lập tức liên hệ với hai con trâu trên Côn Luân ngay.

"Sao anh đến nhanh quá vậy?" Đầu điện thoại bên kia, Hoàng Ngưu lấy giọng điệu cực kỳ non nớt mà lầu bầu nho nhỏ, nó cư nhiên ghét bỏ Sở Phong đến sớm.

"Hoàng Ngưu mày có ý gì, không chào đón tao đến hả?!" Sở Phong biểu đạt bất mãn.

Tiếng động bên kia có chút ồn ào, cứ như có một đám sinh vật cấp vương đang tụ lại một chỗ, đang cùng gáo rú với nhau.

"Bên Côn Luân có một địa cung sắp mở ra, hiện tại Thú vương mọi nơi đều đến đây nhìn chằm chằm, chuẩn bị bắt đầu tranh đoạt, tôi và Đại Lão Hắc chuẩn bị đi đánh nhau, thời gian quá gấp, tự cậu đi đến đây đi!" Hoàng Ngưu nói xong thì cúp máy, có vẻ rất vội vàng.

Bình Luận (0)
Comment