Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 291 - Chương 290: Chấn Động Đông Tây Phương (1)

Thánh Khư Chương 290: Chấn động Đông Tây phương (1)

"Này, Hoàng Ngưu mày ném tao ở đây không quan tâm à?" Sở Phong kêu lên, nhưng trong điện thoại chỉ còn lại tiếng tít tít.

Hắn câm nín không biết nói gì, cái thời buổi gì thế này, hai con trâu trước đó còn khóc lóc van nài xúi giục hắn đến đây, kết quả chờ hắn đến thật thì lại bị ném ở nơi này.

"Côn Luân có địa cung xuất thế? Đây là sự kiện cực lớn!" Sở Phong cảm thấy thật khó chịu, trong lòng không cách nào bình tĩnh!

Hắn hận không thể lập tức giết qua đó, địa cung núi Bàn có thuật Ngự kiếm, vậy thì dưới núi Côn Luân vang danh thiên hạ sẽ có cái gì? Đôi mắt hắn bỗng nóng rực lên.

Một lúc sau, Sở Phong rốt cục lại liên hệ được với hai con trâu, hắn nói: "Hai người chờ tôi, tôi lập tức chạy qua đó!"

"Đừng phí công, chỉ là một địa cung dưới núi mà thôi." Đại Hắc Ngưu báo cho biết, hơn nữa còn nói với hắn là không còn kịp rồi, chờ hắn chạy qua thì cái gì cũng nguội lạnh cả rồi, bởi vì hai nơi cách xa nhau tận tám ngàn dặm.

"Cái gì, tám ngàn dặm? Hai người hố tôi đấy à! Sao hai người không nói sớm chứ?!" Sở Phong há hốc mồm, hai con trâu này từ trước đến nay chưa từng nói đến chuyện còn cần đi qua một vùng núi thêm tám ngàn dặm đường.

Hắn câm nín mà hỏi trời xanh, cảm thấy mình bị gài bẫy, chẳng lẽ phải đi bộ hết một mạch như vậy sao?

Sở Phong cúi đầu nhìn nhìn địa đồ, cảm giác đã không còn tác dụng nữa, sau khi không gian xếp chồng xuất hiện thì rất nhiều con đường đều không đi được, hoàn toàn mất đi giá trị tham khảo.

Trên núi Côn Luân, hai con trâu tuyệt không lo lắng vấn đề an toàn của Sở Phong, hắn đã bứt đứt được một sợi gông xiềng, trở thành sinh vật cấp vương đủ để tự bảo vệ mình, huống chi hắn còn từng giết một con Thú vương rất mạnh.

Sở Phong đi ra sân bay, đi bộ đến dã ngoại, ngắm nhìn đại sa mạc hoang vắng, hắn câm nín không biết nói gì, đây là chuyện gì vậy hả? Một vùng đất bao la như vậy thì đi chừng nào mới hết chứ.

Hắn lấy điện thoại di động ra, kéo kéo tìm kiếm trong danh bạ, cuối cùng đôi mắt sáng ngời, hắn để mắt tới một người.

Thành phố Thuận Thiên, trong căn phòng Tổng Thống tầng dưới chót của quán bar La Phù.

Hùng Khôn phát ra tiếng ngáy rung trời, ngủ đến tối tăm mặt mày. Căn phòng này khá là xa hoa, từ khi hắn ta tiến vào xã hội loài người, trải qua sự hoa mắt ngơ ngác lúc ban đầu, hắn đã bắt đầu hiểu được cách hưởng thụ.

"Ai vậy hả, mới sáng sớm đã làm ồn người ta rồi, thằng rùa đen. . ." Hùng Khôn vẫn còn buồn ngủ.

Nhưng khi hắn ta nhìn thấy ba chữ được hắn đặc biệt đánh dấu trên điện thoại - Sở ma vương, hắn lập tức tỉnh táo, nuốt ực ba chữ thằng rùa đen đã thét tới bên miệng trở vào trong bụng.

Hùng Khôn rùng mình một cái, hết cả buồn ngủ.

"Sở Vương, sáng sớm ngài tìm tôi có việc gì sao?" Hùng Khôn đầy mặt tươi cười mà hỏi, cho dù đối phương không nhìn thấy, chỉ có thể nghe được tiếng nói của hắn, hắn cũng có chút chột dạ.

"Nhà các ngươi ở chỗ nào phía Tây thế?" Sở Phong hỏi.

"Gì ?!" Lông tóc Hùng Khôn dựng thẳng hết lên, hắn ta thật cẩn thận thật thận trọng mà hỏi: "Sở thần, ngài đang ở nơi nào?"

"Ta đang ở địa vực phía Tây đây." Sở Phong thành thật trả lời.

"Loảng xoảng rầm!"

Hùng Khôn ngã chúi đầu từ trên giường xuống đất, ngồi dưới đất trực tiếp trắng bệch cả mặt, cảm giác xảy ra chuyện lớn rồi!

Sở ma vương này có ác quá không vậy hả? Từ hôm đó mới qua có hai ngày mà thôi, đã thật sự muốn đến tận cửa diệt hang ổ nhất mạch Hắc Hùng bọn họ? Hùng Khôn phát hoảng.

"Sở thần, chuyện gì cũng phải từ từ, chúng tôi có chỗ nào không đúng thì cũng phải cho một cơ hội sửa đổi, mọi chuyện lấy hòa là chính, lão nhân gia ngài đừng xúc động!"

Hùng Khôn mang theo tiếng khóc nức nở mà nói, hắn ta rất muốn vả vào miệng của mình, không có việc gì mắng chửi sau lưng Sở ma vương làm chi, kết quả đêm hôm đó bị bắt tại trận, mà vị này cũng quá ghi thù luôn, trực tiếp đi đến phá núi diệt trại?

"Lộn xộn cái gì chứ, ta chỉ muốn đến nhà các ngươi ngồi trong chốc lát, không có chuyện gì đâu." Sở Phong không nhịn được nói.

Ông nội nhà ngươi! Còn không có chuyện gì đâu nữa chứ. Hùng Khôn bi phẫn, giờ trực tiếp đánh tới tận cửa rồi, còn nói nghe văn nghệ như vậy, thật không phải thứ gì đàng hoàng mà, không hổ là Sở đại ma vương hung tàn!

"Sở thần, tôi có thể trò chuyện một lát không? Ngài bình tĩnh trước, cho tôi chút thời gian nói kỹ càng với ngài, bảo đảm khiến ngài vừa lòng!" Hùng Khôn ăn nói khép nép.

Con Hắc Hùng này đã hoàn toàn hiểu lầm, trên mặt không còn chút huyết sắc, còn bồi tội giải thích với Sở Phong, còn thiếu điều thề muốn làm trâu làm ngựa cho hắn.

Sở Phong uy hiếp nói: "Ngươi mà nói nhảm nữa, ta thật sự đi hầm hai cái tay gấu tẩm bổ cho mình, mau mau đưa số điệu thoại của ông nội ngươi cho ta biết, bây giờ ngươi lập tức câm miệng cho ta, không được nói xàm nữa!"

Hùng Khôn lập tức liên hệ với ông nội hắn, như muốn khóc mà hô lên: "Ông nội ơi, xảy ra chuyện lớn rồi, Sở đại ma vương muốn đi diệt nội, nội mau trốn chạy đi, lần này là cháu không đúng nên gây đại họa hại ông rồi, ông chạy mau!"

Hắc Hùng Vương mang vẻ mặt ngơ ngác, tình huống gì đây, không phải mới vừa xin tội với hai con trâu kia sao, chuyện kia coi như đã qua rồi, tại sao lại phạm lỗi nữa chứ ?!

"Thằng nhãi gấu, không phải mày muốn làm tao tức chết đó chứ, lại gây họa gì bắt tao gánh nữa? Tao muốn đánh chết mày! Thả mày ra ngoài một cái là có chuyện xảy ra, mày chờ cho tao!" Hắc Hùng Vương bị tức muốn ói máu.

Sau đó, ông ta lập tức nhận được cuộc gọi của một số lạ, không cần nghĩ cũng biết đó là Sở đại ma vương kia.

"Sở Vương hả, cậu nói gì, muốn tới nhà chúng tôi ngồi một lát? Đừng đến đây, thâm sơn cùng cốc thôi, cái gì cũng không có hết, chờ hôm nào tôi đến thành phố Thuận Thiên phồn hoa như cẩm đón cậu. Sở huynh đệ, lần trước là tôi không đúng, Lão Hùng xin lỗi cậu, bồi tội với cậu."

"Đừng nói nhảm, mau đến đón tôi qua đó, ta chỉ đi ngang qua mà thôi, cần một người dẫn đường đi đến núi Côn Luân, ông lại dài dòng nhiều chuyện thì tôi thật sự qua giết tới cửa đó!"

Bên ngoài, triệt để không cách nào yên tĩnh.

Hùng Khôn bị làm sợ hãi, cầu ông nội xin bà nội, tìm kiếm cứu binh khắp nơi, thử liên hệ các Thú vương mọi nơi đi cứu ông nội hắn, quan hệ nào có thể dùng thì gần như dùng hết rồi.

Chuyện này như một quả bơm hạng nặng, bùng một tiếng đã nổ tung, làm cho rất nhiều người đều giật mình, thầm than Sở đại ma vương quá độc ác, thật sự giết tới tận cửa à?

Tin tức này truyền ra cực nhanh, lập tức gây chấn động các tộc!

Bọn Hồ Sinh, Lục Tình nhận được tin cầu cứu của Hùng Khôn, buộc bọn họ liên hệ với tộc mình, xin Thú vương các tộc đi cứu viện.

Một vài dị tộc tuổi còn trẻ đều nơm nớp lo sợ, họ lo lắng, có lẽ nào Sở Phong đã nhớ kỹ bọn họ hay không.

Kể cả một ít Thú vương cũng không biết nói gì, thầm than, người này cũng thù dai quá, không phải Hắc Hùng Vương đã cúi đầu nhận sai rồi sao? Sao còn chạy qua tận đó giết kia chứ.

Chuyện này tạo nên một cơn sóng to, thế lực lớn mọi nơi cũng đã biết chuyện.

Bình Luận (0)
Comment